An Kỳ nói rồi, cô cười một cách khó hiểu. Nghe vậy, Trương Thần dứt khoác trả lời:
- Không tốt. Sau khi em rời đi, cuộc sống của anh trở nên tối tăm hơn.
An Kỳ nhếch môi, cười lên một tiếng, cất giọng:
- Trương tiên sinh thật biết đùa. Bởi vì nhìn anh, không giống một người khổ sở.
- Anh...
- Mẹ ơi...
Trương Thần còn chưa kịp giải thích, thì từ đằng xa đã nghe tiếng gọi trong trẻo của trẻ em. An Kỳ chẳng cần nhìn cũng nhận ra đây là giọng của An Nhiên. Cô quay đầu nhìn, thấy Giang Hải đang nắm tay hai đứa, đi lại gần.
An Nhiên chạy đến chỗ An Kỳ. Thấy vậy, cô liền ngồi xuống và dang tay ra, cô bé cứ thế mà sa vào lòng An Kỳ. Nhìn thấy Giang Hải đang nắm tay An Khải đi đến, An Kỳ liền cười đầy hạnh phúc. Giang Hải từ xa nhìn thấy Trương Thần, liền đến chào hỏi:
- Trương tổng, thật trùng hợp, Ngài đi mua sắm sao?
- Đúng vậy.
Trương Thần hồi lâu mới trả lời. Anh nhìn thật kỹ vào bốn người họ. An Kỳ thì bế An Nhiên trên tay, Giang Hải thì đang nắm tay An Khải. Cả bốn người đều trông rất vui vẻ, hoạt nhìn làm người khác liên tưởng đến một gia đình đầy hạnh phúc. Bất giác, Trương Thần nhíu mày, lòng thấy khó chịu. Đột nhiên, An Nhiên với tay kéo tay áo Giang Hải, nói:
- Ba ơi, An Nhiên đói rồi.
- Vậy ba đưa các con đi ăn.
Nói rồi, Giang Hải quay sang nói với Trương Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-tinh-yeu/3201963/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.