Đèn xanh đã hiện lên, các xe dừng đèn đỏ cũng bắt đầu lăn bánh. Peter thấy Trương Thần chăm chú nhìn chiếc xe chạy phía trước và rẽ sang đường khác, thắc mắc hỏi anh:
- Trương tổng, có chuyện gì sao?
- Vừa rồi tôi thấy một người, rất giống cô ấy.
Vừa nói, tay anh vừa ấn nút đóng cửa, trở lại với vẻ lạnh lùng của mình.
Nghe vậy, Peter liền có chút buồn bã. Mấy năm nay anh luôn được Trương Thần phân phó việc tìm kiếm Du An Kỳ nhưng vẫn không có kết quả gì. Anh luôn tự trách mình, nếu như năm đó làm theo lời Trương Thần, kêu dừng chuyến bay thì có lẽ...
- Trương tổng, anh lại nhớ Du tiểu thư sao?
Anh không trả lời, nhưng cả hai cũng hiểu được đáp án. Peter nói với vẻ đầy ân hận:
- Tôi xin lỗi, nếu như năm đó tôi...
- Tôi biết mấy năm qua cậu luôn sống trong ân hận, nhưng đây cũng không phải lỗi của cậu.
- Cảm ơn Ngài, Trương tổng.
Peter nở nụ cười có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng anh lúc này đã đỡ thấy nặng nề hơn trước. Song, Peter cũng nhanh chóng đưa anh quay trở về công ty.
Về An Kỳ, cô chạy đến một khu chung cư cao cấp. Giang Hải đã giúp cô chọn căn hộ, và cô cũng rất ưng ý với căn hộ mà anh đã chọn cho mình. Căn phòng rộng rãi, cô đi xung quanh phòng, sau đó biết được: từ cửa ra vào bước đến mười lăm bước có sofa và một chiếc bàn nhỏ. Ngang đó là một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-tinh-yeu/3201961/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.