Đúng như những gì Dương Thi Nhi đoán, vì muốn biết sẽ có chuyện gì tiếp theo nên An Kỳ đã ngoan ngoãn nghe theo, ở lại trong căn phòng ấy. Cô cũng biết rõ, nếu như cô chọn cách bỏ trốn thì cũng chẳng chạy được bao xa. Nếu như bỏ trốn thất bại, mẹ con cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Vậy nên, ngoan ngoãn ở lại xem " kịch " mà Dương Thi Nhi bày ra, giúp cô có thêm chút hiểu biết.
Không lâu sau, bên ngoài có tiếng xe đang chạy đến gần và dừng lại. Tiếng bước chân đang bước vào bên trong. An Kỳ nghe thấy giọng mừng rỡ hẳn lên của Dương Thi Nhi:
- Anh đến rồi.
- Có chuyện gì thì nói mau đi, tôi không có thời gian.
- Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu. Chỉ là, có vật của Mạn Mạn, muốn đưa lại cho anh.
Du An Kỳ nghe thật kĩ, phát hiện là giọng của Trương Thần. Nhưng cô vẫn muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Trương Thần nghe Dương Thi Nhi nói vậy, liền sốt sắng:
- Vậy thì cô mau đưa ra.
- Nhưng trước tiên, em muốn anh phải trả lời câu hỏi của em.
Trương Thần liền nhíu mày. Không phải vì anh tức giận, mà anh muốn cô ta lập tức nói.
- Anh vẫn còn yêu Mạn Mạn chứ?
Nói đến đây, đầu Dương Thi Nhi liền quay một chút về phía căn phòng đang ở trong, miệng cô ta hơi nhếch lên, như muốn An Kỳ nghe rõ câu trả lời của Trương Thần:
- Yêu, tôi vẫn yêu Mạn Mạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-tinh-yeu/3201941/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.