Sáng ngày hôm sau, Du An Kỳ thức dậy, vẫn là bản thân cô lẻ loi trong phòng lớn. Cô cố gắng gòng mình để ngồi dậy, chầm chậm đặt chân xuống đất để đến nhà tắm. Hai chân cô run lẩy bẩy.
- Chết tiệt!
Bất giác, Du An Kỳ thốt lên.
Cũng do đêm qua bị Trương Thần hành hạ đến sáng, hại cô chả ngủ được, vừa ngủ được một lúc thì trời sáng. Đêm qua chẳng thèm nghe cô giải thích, lại còn hại cô phải thê thảm như bây giờ. An Kỳ chỉ hận không thể biến anh thành thái giám để sau này cô khỏi bị hành hạ.
Nhưng nhớ đến những giọt mồ hôi đêm qua trên mặt Trương Thần, An Kỳ bất giác đỏ mặt. Đêm qua quả thật nhìn anh cực kì quyến rũ. Nghĩ đi nghĩ lại, An Kỳ đành tóm tắt ngắn ngọn con người của Trương Thần là: vẻ ngoài là hoàng tử nhưng khi trên giường lại là dã thú.
Nhìn vào gương, dấu vết đêm qua vẫn còn in khắp người Du An Kỳ. Đặc biệt là phần cổ. Không hiểu tại sao Trương Thần lại đặc biệt " ưu ái " phần cổ mà lại cho nhiều dấu vết hơn chứ. Cô nghĩ thầm trong lòng:
" Nhỡ đâu bị đồng nghiệp nhìn thấy, ngay cả Hà tỷ cũng chẳng thể cứu nỗi mình. "
Hà tỷ? Hà Hoa Tử? Vừa nghĩ, Du An Kỳ liền nhớ ra hình như đêm qua Hà Hoa Tử giận cô. Không nghĩ ngợi, Du An Kỳ lập tức đi đến tủ quần áo, tìm một chiếc váy cổ lọ dài, có thể che từ đầu đến chân rồi nhanh chóng bước vào nhà tắm.
Du An Kỳ vội vã bước xuống dưới nhà. Dì Quế thấy cô xuống liền gọi:
- Du tiểu thư, tôi đã làm thức ăn sáng cho cô rồi. Cô mau vào ăn đi, để nguội sẽ không ngon.
Du An Kỳ cũng ngồi xuống rồi ăn vào miếng, rồi lại nhanh chóng rời đi, nói:
- Con ăn no rồi. Con đi làm đây.
Dáng vẻ hối hả của cô khiến dì Quế muốn cười nhưng cũng phải kiềm chế. Dì lấy điện thoại và gọi điện cho Trương Thần, báo:
- Thiếu gia, Du tiểu thư vừa mới xuống ăn sáng. Nhưng lại ăn rất ít, dường như đang có việc gấp.
- Được rồi.
Nói rồi, Trương Thần tắt máy. Anh ngồi trong phòng làm việc, vừa cầm một chiếc hộp trong tay rồi nhìn chằm chằm vào nó.
Trương Thần mở chiếc hộp ra, bên trong nó là một chiếc kẹp tóc phần mái phía trước, trên lưng kẹp có đính những viên ngọc trai đầy tinh xảo. Đây là món quà mà hôm qua anh định tặng cho An Kỳ, nhưng không ngờ...
Nghĩ lại, Trương Thần cảm thấy đêm qua mình cũng thật là... Tại sao lại không nghe cô giải thích chứ? Mãi suy nghĩ về Du An Kỳ, Trương Thần không để ý đến bên ngoài có tiếng gõ cửa. Một lúc sau, khi nghe bên ngoài có tiếng gọi, anh mới trở lại bình thường.
Peter đi vào, Trương Thần liền để hộp trang sức sang một bên. Anh nhận tài liệu từ Peter rồi xem qua. Sau khi xem xong, trước khi Peter rời khỏi, Trương Thần hỏi:
- Làm cách nào để xin lỗi một người nhưng lại không quá lộ liễu.
Peter nghe Trương Thần hỏi xong cũng đứng hình giây lát. Không phải chứ? Tổng tài lạnh lùng ngày nào nay lại phải hạ mình xin lỗi người khác. Rốt cuộc là người nào lại có bản lĩnh khiến anh phải hạ mình đến vậy? Nghĩ một hồi, Peter nhớ đến An Kỳ vào mấy tháng trước lúc về nhà thu dọn đồ thì gặp bọn đòi nợ. Peter nghĩ rằng ngoài cô ra thì không còn người thứ hai.
Đang suy nghĩ, Trương Thần bất giác quay đầu nhìn vào một góc của bàn làm việc. Một khung hình được đặt ở đó. Anh nhìn người trong tấm ảnh đang cười tươi, vẻ mặt lộ rõ sự hạnh phúc. Bất giác anh thở dài, bảo Peter:
- Thôi bỏ đi. Cậu ra ngoài đi.
Lúc này, tại quán caffee Moah Moah, An Kỳ một mặt vẫn đang chăm chỉ làm việc, mặc khác vẫn luôn trông ngóng điều gì đó. Đợi mãi đợi mãi nhưng chẳng thấy, hóa ra là cô đang đợi Hà Hoa Tử đến. Một cô đồng nghiệp thấy Du An Kỳ hôm nay có hơi khác thường, liền đi đến hỏi:
- Em đang làm gì vậy An Kỳ?
- Không có gì! Nhưng mà đúng ra giờ này là Hà tỷ phải có mặt ở quán rồi chứ. Sao hôm nay em lại không thấy tỷ ấy?
- Hà tỷ à? Chị ấy đang ở trong phòng làm việc. Nhưng mà có điều này rất kỳ là.
Du An Kỳ hiếu kì muốn nghe tiếp.
- Hình như đêm qua chị không về nhà.
Nghe vậy, Du An Kỳ thấy lo lắng, cô liền đi đến phòng làm việc của Hà Hoa Tử. Cô đứng bên ngoài gõ cửa một hồi, rồi lại đứng bên ngoài kêu nhưng cũng chẳng nghe tiếng đáp lại. Lấy hết dũng khí, An Kỳ đành tự ý mở cửa bước vào.
Bước vào phòng, đập vào mắt An Kỳ là trên bàn toàn là những chai rượu, kế bên ghế Hà Hoa Tử ngồi là những bó hoa được bó lại đầy kì công. Thấy cô, Hà Hoa Tử liền mở lời, nói:
- An Kỳ, em đến rồi sao? Lại đây ngồi với chị.
Giọng điệu của Hà Hoa Tử đã say. An Kỳ cũng chẳng còn cách nào, nghe theo lời cô. An Kỳ hỏi:
- Hà tỷ, đêm qua chị không về nhà sao?
- Nhà? Về đó chị lại bị bắt lấy cái tên không quen không biết kia.
- Hà tỷ, chị không giận em chuyện " biết mà không báo chứ " ?
- Sao chị có thể giận em được chứ.
Nói rồi, Hà Hoa Tử liền cười. Cô nói tiếp:
- Em xem, tên đó phiền thật, gửi một đống hoa cho chị, ai mà thèm chứ.
Thấy cô đã uống nhiều rượu, An Kỳ liền khuyên cô đừng uống nữa. Nhưng Hà Hoa Tử không nghe, nhất quyết đòi uống. Giành qua giành lại, cuối cùng Hà Hoa Tử cũng đã gục vì mệt. Thấy vậy, Du An Kỳ liền gọi điện cho Lý Đông Lượng. Cô báo cáo lại tình hình của Hà Hoa Tử rồi kêu anh đến đưa Hà Hoa Tử về nhà nghỉ ngơi. Đúng lúc này vào giờ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều rời khỏi quán, An Kỳ mới to gan cho phép Lý Đông Lượng đi vào phòng, bế Hà Hoa Tử rời đi. Du An Kỳ biết Hà Hoa Tử không muốn cho tất cả mọi người biết cô vì trốn tránh kết hôn mà rời khỏi gia tộc.
Lý Đông Lượng đưa Hà Hoa Tử trở về chung cư. Anh bế cô vào phòng rồi đặt lên giường. Anh ân cần tháo giày cho Hà Hoa Tử rồi lật đật vào bếp để làm nước chanh cho cô để giải rượu. Sau khi cho cô uống, Lý Đông Lượng ngắm nhìn vẻ mặt ửng đỏ vì rượu của Hà Hoa Tử, anh có chút đau lòn, anh nghĩ:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]