Du An Kỳ đột nhiên cảm nhận được mưa đã không còn tạt vào người mình. Không phải tạnh mưa vì cô vẫn còn nghe tiếng mưa? Cô ngước đầu nhìn, thấy Trương Thần đang che cho mình. An Kỳ liền đứng dậy, nói:
- Trương tiên sinh, sao anh... "
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Du An Kỳ đã ngất đi. Trương Thần kịp thời đỡ lấy cô, liền ôm vào lòng và bế vào xe.
Bế Du An Kỳ vào xe, Trương Thần liền kêu tài xế chạy thẳng về biệt thự. Đến nơi, trời cũng tạnh mưa, anh bế cô trên tay, bước vào bên trong. Dì Quế thấy vậy, liền cất giọng hỏi:
- Thiếu gia, vị tiểu thư này?
- Dì Quế, mau giúp tôi gọi bác sĩ đến. Đưa lên phòng tôi.
Trương Thần vừa dứt lời, anh bế Du An Kỳ đi thẳng lên phòng của mình. Đặt cô lên giường, đột nhiên nước mắt cô chảy ra, miệng không ngừng gọi mẹ. Trương Thần liền lấy tay lau nước mắt cho cô, ngay lúc này, lòng anh có chút chua xót. Chỉ mới 3 tháng không gặp, Du An Kỳ đã ốm đến thấy rõ.
Lúc này, di Quế đang dẫn đường cho bác sĩ lên phòng của Trương Thần. Đứng trước cửa phòng, dì Quế gõ cửa và nói vọng vào:
- Thiếu gia, bác sĩ đã đến.
- Mau vào đi.
Bác sĩ vừa thấy Trương Thần liền cúi chào. Anh không để ý đến, chỉ nói:
- Mau khám cho cô ấy.
Nghe vậy, ông ta nhanh chóng khám bệnh cho Du An Kỳ. Khám xong, ông ta nói với Trương Thần.
- Trương tổng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-tinh-yeu/3201888/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.