3 tháng sau khi kết thúc buổi tiệc của Trương Thần, Du An Kỳ đã không hề liên lạc với anh lần nào. Cô quay trở lại với cuộc sống vốn có của mình. Và đến bây giờ, cô vẫn chưa hề cảm thấy hối hận vì đêm của 3 tháng trước từ chối đề nghị của anh.
Tối đó, Du An Kỳ đã làm xong công việc tại quán caffee, cô thu xếp đồ để về nhà. Trên đường về, cô cảm thấy trong lòng đột nhiên bất an, liền vội vã về nhà hơn. Quả nhiên, trực giác của cô là đúng.
Về đến nhà, trước mắt Du An Kỳ là một mớ hổn độn. Tất cả đồ đạt đều nằm dưới đất, và mẹ cô lại đang nằm ở dưới đất. Cô hoảng hốt, chạy lại và lay người của mẹ, liên tục gọi.
- Mẹ ơi... mẹ ơi!!!
Cô nhanh chóng lấy điện thoại và gọi xe cấp cứu đến. Mẹ cô được đưa đến bệnh viện và đưa vào phòng cấp cứu. Du An Kỳ ngồi bên ngoài đợi, cảm thấy thời gian này trôi qua thật dài.
Vị bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, thấy cô ngồi bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng bèn cất giọng hỏi An Kỳ:
- Cô là người thân của bệnh nhân vừa được đưa vào?
- Dạ phải!
Mẹ tôi có sao không bác sĩ?
- Bệnh nhân bị bệnh tim, có lẽ là do gặp phải kích thích nhẹ nên chỉ ngất thôi. Nhưng mà, bệnh nhân cần phải ở lại bệnh viện để được theo dõi.
Du An Kỳ nghe bác sĩ nói vậy, cô cảm thấy nhẹ lòng hơn. Chỉ cần tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-tinh-yeu/3201885/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.