Chương trước
Chương sau
Nhìn chiếc nhẫn bạc khảm nạm kim cương quý giá trên con thuyền xuôi theo sông Lâm Tuyết mới ý thức được Lương Tuấn Đào này thực bại hoại.

Kì thật cô chỉ muốn làm khó hắn một chút, xem hắn và người yêu cũ quyết biệt có thống khổ không, tuyệt đối không nghĩ đến hắn sẽ vứt bỏ vật đính ước đã giữ gìn nhiều năm như vậy, hơn nữa đấy không chừng còn là mối tình đầu. Trước tình hình này, Lâm Tuyết cũng không phải kẻ không biết chừng mực, cô kịp thời bảo hắn ngừng lại: “Quên đi, mau trở về. Tôi cũng không để ý.”

Ai ngờ thấy cô rộng lượng Lương Tuấn Đào chẳng những không vui mừng còn không kiêng nể trừng cô một cái, “Em thỉnh thoảng ăn dấm chua còn đáng yêu một chút.”

Người đàn ông này nhất định không phải phàm vật, Lâm Tuyết không biết sau này ở cùng với tuyệt phẩm, cuộc sống có bị áp lực hơn không?

“Đi thôi!” Hắn kéo tay cô, ý bảo dẫn đường.

“Đi đâu?” Nghĩ tới việc trở lại Lương gia chịu đựng trận “oanh tạc” của Lưu Mĩ Quân, da đầu cô run lên từng chập.

Lương Tuấn Đào bất ngờ nói: “Chúng ta trước cứ tìm chỗ nào lấp đầy bụng đã.”

“A.” Lâm Tuyết dò hỏi: “Đêm nay chúng ta không về nhà anh sao?”

“Nhớ kĩ, bây giờ chỗ kia không chỉ là nhà của lão gia đây, mà còn là nhà của em nữa.” Lương Tuấn Đào nghiêm túc sửa lại lời cô, thuận tiện bổ sung một câu: “Trước đưa em đi ăn cơm, tình hình này mà về nhà phỏng chừng em ăn cũng không nổi.”

**

Lương côn đồn quả nhiên liệu sự như thần, trở lại Lương gia, tiệc tối thập phần phong phú, đối mặt với âm lượng khóc mắng tranh cãi ầm ĩ tăng cao của Lưu Mĩ Quân, mọi người không ăn uống được gì hết.

“Hồ li tinh, cô sao lại mê hoặc lão nhị đến điên đảo thần hồn! Lại có thể không nói tiếng nào lừa nó cùng đi đăng kí, trời ạ … Tôi thực chưa thấy qua có đứa con gái nào lại thủ đoạn hơn cô, hơn một tháng ngắn ngủn, cô rốt cuộc là Thản Phi trọng sinh hay Bao Tự (1) tái thế?” Ngón tay trắng nõn được chăm sóc kĩ lưỡng của Lưu Mĩ Quân chỉ vào mũi Lâm Tuyết, bà ra sức chửi rủa chuyện không tốt này.

“Đủ rồi!” Lương Tuấn Đào đẩy Lâm Tuyết ra sau thân thể to lớn của mình, rất đàn ông ưỡn ngực chống lại tất cả những lời chỉ trích: “Là con buộc cô ấy đi đăng kí, bởi con yêu Lâm Tuyết! Con cảnh cáo mẹ, Lưu nữ sĩ, trước đây mẹ đối xử với Lâm Tuyết thế nào con mặc kệ, bây giờ cô ấy đã là vợ con, nếu mẹ thấy Lâm Tuyết không vừa mắt thì đừng sỉ nhục cô ấy, con lập tức đưa cô ấy rời đi không về nữa, đợi cháu của mẹ ra đời cũng không về! Đến lúc đó mẹ muốn ôm cháu nội cũng không được, xem xem mẹ có khóc lóc không!”

Lưu Mĩ Quân hít một ngụm khí lạnh, không ngờ được con mình ở trước mặt cả nhà còn bảo vệ cho Lâm Tuyết, bà ta phẫn nộ nhưng không còn mặt mũi nào cũng chỉ hướng chồng mình khóc lóc kể lể: “Lão Lương … ông xem, con chúng ta đúng là cưới vợ về thì quên mẹ, nó như vây mà che chở cho cô ta.”

Khuôn mặt nhàn nhạt của Lương Trọng Toàn không thay đổi lớn, ông chỉ quàng vai vợ mình an ủi khuyên giải vài câu, sau đó điều đình: “Người trẻ tuổi đều đề cao tình yêu và hôn nhân tự do thôi. Người vợ này là con mình ngắm trúng, tương lai thế nào không trách bà được. Bà ấy à, cứ thuận theo tự nhiên chờ ôm cháu nội đi.”

Nhắc đến cháu nội, Lưu Mĩ Quân lại nhớ tới chuyện gì đó, bà vội lau nước mắt, trừng đôi mắt đẹp hỏi Lâm Tuyết: “Đi bệnh viện kiểm tra thế nào? Có thai hay chưa?”

Lâm Tuyết xấu hổ cúi đầu, không hé răng nửa lời. Điều này là Lương lão nhị nói dối, tự hắn phải che dấu đi.

“Không có.” Lương Tuấn Đào nói xong lại phụ thêm một câu: “Nhưng xin ba mẹ yên tâm, chúng con sẽ tiếp tục cố gắng gấp bội.”

“Ha ha” Lưu Dương vô tích sự cười rộ lên, trọc trọc vào Lương Tuấn Đào chế nhạo: “Anh cũng chỉ có thể làm thế.”

Lương Bội Văn đứng ra khuyên giải: “Gạo sống đã nấu thành cơm, tôi thấy cứ thành toàn cho bọn trẻ đi. Huống hồ đứa nhỏ Lâm Tuyết này rất tốt. Nó không bừa bãi, không yếu ớt, chững chạc, nhã nhặn lịch sự lại rộng lượng, có khí chất của một quan gia phu nhân. Khó trách được Tuấn Đào lại nhất kiến chung tình với nó, mối nhân duyên như vậy mà chia rẽ thì thật đáng tiếc.”

Lưu Mĩ Quân cũng biết việc đã đến nước này phản đối cũng không có hiệu quả, tính tình lão Nhị không chịu sự quản chế của mình, bà đành phải nhờ bà chị chồng cấp cho một lối thoát: “Một đám có nhiều bản lĩnh, yêu vợ không để người mẹ này vào mắt. Sau này em không dám mở miệng nói chuyện nữa, để bọn nó ầm ĩ đi, ầm ĩ lên trời em cũng không quản!”

“Sao có thể chứ.” Lương Bội Văn cầm tay em dâu, vỗ về an ủi, lại quay đầu khiển trách Lương Tuấn Đào: “Không được nói lời bất kính với mẹ cháu, bà ấy đã nuôi cháu lớn như vậy, việc chung thân đại sự nói vài câu gây khó dễ cũng không đủ tư cách sao?”

Lưu Dương ở bên cạnh ồn ào: “Mẹ, sau này con cũng tiền trảm hậu tấu, chờ đăng kí kết hôn xong rồi đến báo cáo với mẹ. Mẹ phải cam đoan cũng có thể sáng suốt như bây giờ nha.”

(Lời tác giả: đây thuần túy chỉ là lời nói đùa, không ngờ sau này thành thực.)

Lương Bội Văn dở khóc dở cười mắng anh ta: “Xú tiểu tử, con ồn ào cái gì?”

Lương Trọng Toàn đã thấy không khí bình thường trở lại liền giảng hòa: “Mọi chuyện cứ vậy đi. Chờ sau khi Tuấn Đào chính thức cử hành hôn lễ, lão đại và Lưu Dương cũng chuẩn bị đi.”

Lương Thiên Dật luôn luôn ở bên cạnh “xem chiến sự” không ngờ đề tài lại rơi xuống người mình, xem ra trong đầu cha mẹ ý định “bức hôn” vẫn chưa hề đánh mất. Khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống, nói gì cũng không đáp lại, liền đung đưa xe lăn rời khỏi phòng ăn.

Lương Thiên Dật đi rồi, Lương Bội Văn và Lưu Dương cũng ngồi trong chốc lát rồi cáo từ.

**

Chờ khi chỉ còn lại hai người trong phòng ăn, Lâm Tuyết thở dài một hơi lại trừng mắt liếc Lương Tuấn Đào một cái, “Coi như anh chưa mất lương tâm, nếu đêm nay lại để mình tôi ứng phó với mẹ anh thì ngày mai tôi sẽ biến sổ hồng thành sổ xanh!”

“Cắt!” Lương Tuấn Đào nhún vai bất cần đời, dáng vẻ không thèm quan tâm, “Bây giờ giấy ly hôn cũng là sổ hồng, không tin hôm nào anh đưa em đến Cục Dân Chính mở mang tầm mắt một chút.”

“….” Được rồi, vẫn là tên bại hoại này cường hãn, Lâm Tuyết cam bái hạ phong (2).

Lúc này, lính cần vụ Tiểu Cao đi tới, nói thầm vài câu bên tai Lương Tuấn Đào. Lâm Tuyết bắt gặp gương mặt hắn theo thói quen nở nụ cười xấu xa, không khỏi âm thầm đề cao cảnh giác.

Chờ Tiểu Cao đi rồi Lương Tuấn Đào mới cười mỉm với cô, nói: “Hôm nay thực sự là ngày tốt, việc vui đến liên tục.”

“Ngô.” Lâm Tuyết nhìn hắn phòng bị, cô biết tên bại hoại này am hiểu nhất là làm ra vẻ huyền bí, hắn nửa nói nửa không không phải là chuyện tốt.

Quả nhiên chỉ nghe Lương Tuấn Đào chậm rãi mở miệng: “Vị hôn phu cũ của em hộc máu phải nằm viện, có tính là tin tốt không?”

“….” Lâm Tuyết giật mình, đây cũng tính là khoa trương một ít đi! Trực giác không tin.

“Còn nữa.” Lương Tuấn Đào giương cao mắt vĩ, chăm chú nhìn vào mắt cô, gằn từng tiếng: “Vị hôn phu cũ cũ nữa của em thì đêm nay cùng con gái Lý Tướng quân đính hôn, thế này có được tính là tin tốt không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.