Duẫn Lệ Na phát hiện ra bản thân cô ta đã vô tình tiết lộ nhiều tin tức, những thứ này vốn định mang xuống địa ngục, không ngờ lại nói ra với Lâm Tuyết.
"Cô dám moi lời tôi ư?" Mắt Duẫn Lệ Na lồi ra, đột nhiên thân thể nhấc lên, động tác và vẻ mặt kia giống y con rắn độc nằm trong vũng máu Lâm Tuyết từng thấy vào nhiều năm trước.
Lâm Tuyết thoát khỏi tập kích, không đợi Duẫn Lệ Na có thêm động tác, các cảnh vệ binh đã gắt gao ấn ngã cô ta xuống giường bệnh.
Lâm Tuyết lui ra sau một bước, cô lạnh lùng nhìn người đàn bà điên cuồng nọ lần cuối rồi xoay người.
Bùi Hồng Hiên đi tới, vươn tay nói với cô: "Cô rất tuyệt!"
Lâm Tuyết bắt tay ông ta, cũng không nói gì, lập tức đi về phía cửa.
Cửa phòng mở ra, cô bắt gặp Lương Tuấn Đào đang đứng ở đó, khuôn mặt lãnh trầm, trong đôi mắt nhìn cô có chút phức tạp.
Hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì, thật lâu sau, Lâm Tuyết mở miệng trước, cô nói: "Thẩm vấn đã kết thúc, em không dùng hình cụ với cô ta!"
"..." Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào suýt nữa bị trật, chẳng lẽ cô cho rằng hắn cố tình chạy tới là vì sợ cô dùng hình cụ với Duẫn Lệ Na sao? Con mẹ nó chứ!
"Rất xin lỗi, " Giọng điệu Lâm Tuyết thản nhiên, thần sắc càng lạnh nhạt. "Phiền thủ trưởng tránh ra một chút, tôi muốn ra ngoài rồi!"
Thân thể to lớn vĩ đại của người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-quan-hon/3137152/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.