105. Hội thẩm
Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, phương đông xa xa vừa dâng lên ánh sáng, Phò Mã thức dậy. Tối qua cùng Tiêu Mộ Tuyết chơi đùa quá muộn, Cố Vân Cảnh cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi, giang hai tay cho hạ cơn đau. Tiêu Mộ Tuyết co ro trong ngực nàng nghe được động tĩnh, cũng từ từ thức.
"Ta đánh thức nàng? Trời còn sớm, nàng ngủ tiếp đi. Tối qua mệt như vậy." Nhìn Tiêu Mộ Tuyết mệt mỏi, Cố Vân Cảnh áy náy.
Tiêu Mộ Tuyết bỗng đỏ mặt, như hoa đào mới nở. Nàng vén tóc mái, nói khẽ:
"Đã biết mệt, tối qua sao tác thủ không ngừng?"
"... Khó kìm lòng nổi. Ai bảo Tuyết Nhi mê người như vậy? Hiện tại ta đã hiểu đêm xuân khổ đoản trời mau sáng, từ đây quân vương không tảo triều là cái gì. Chờ làm xong trận này ta có thể mỗi ngày thỏa thích cùng nàng." Cố Vân Cảnh nói, "Chuyện Lữ Trọng cũng đã xảy ra một thời gian rồi."
Tiêu Mộ Tuyết không lạc quan bằng Cố Vân Cảnh:
"Chết một Lữ Trọng, đằng sau còn có rất nhiều người giống Lữ Trọng, thậm chí càng âm tàn độc ác hơn. Tỉ như Tiêu Tông, Khúc Phi Khanh... Thật muốn mỗi ngày an tâm, chỉ sợ phải đợi đến ngày biển yên sóng lặng."
"Có chí ắt làm nên." Cố Vân Cảnh mỉm cười, "Nàng ngủ tiếp đi. Ta phải rời giường đi làm việc. Hôm nay Lữ Trọng thụ thẩm."
"Ta không buồn ngủ. Cho ta đi cùng đi. Lữ Trọng làm nhiều việc ác, ta muốn tận mắt nhìn kết cục của hắn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-pho-ma/3402076/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.