Phú Hào biết nguyên nhân vì sao cô thẳng thừng từ chối. Anh đau lòng ôm lấy mặt cô: "Đan Nguyên, anh không phải Phú Hào năm xưa. Anh là người đàn ông đã trưởng thành! Anh đủ bản lĩnh, đủ quyền tự quyết định hạnh phúc của đời mình! Chỉ cần em tin anh thôi, cho anh cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy: anh dư sức bảo vệ em, cho em một đời an nhiên hạnh phúc!"
"Tôi tin anh như thế nào khi đến tên anh...tôi còn chẳng biết!"
Anh cười. Vuốt tóc cô: "Ngốc quá, báu vật trên người anh em đã sở hữu thì xá gì một cái tên! Em có mang giấy tờ tùy thân theo không?"
"Hỏi thừa!".
"Chờ anh chút!"
Đan Nguyên chẳng biết anh gọi cho ai và đề cập vấn đề gì? Chỉ thấy anh liên tục ừ ừ, gật đầu với chiếc điện thoại.
Tầm năm phút, anh quay lại, mặt mày rạng rỡ như cô dâu sắp lên xe hoa: "Anh đưa em đi!" Dứt lời, anh nắm tay cô dẫn đi.
Đan Nguyên vừa đi vừa chạy theo anh: "Anh đưa tôi đi đâu?"
"Suỵt!" Anh dừng bước. Khom người bế cô: "Không phải em muốn biết nhân thân anh sao? Im lặng, cứ theo anh là được!"
Nơi anh đưa cô đến là Ủy ban nhân dân xã. Ngạc nhiên hơn là cô thấy ông Bảy mang túi xách cô đến và nói gì đó vào tai anh. Anh khoát tay cho ông Bảy về. Đích thân vào gặp cô nhân viên xin hai tờ giấy, tự điền thông tin trên đó, rồi bước qua phía cô, ấn cây bút vào tay: "Anh kí rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596692/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.