"Ký vào khế ước này, cô sẽ có được điều cô muốn!"
"Bất cứ điều gì?"
"Bất cứ điều gì!"
"Tôi cần biết mẹ tôi bị người ta đưa đi đâu!" Cô nhất định phải tìm ra mẹ trong thời gian nhanh nhất có thể. Cô sợ người đàn bà tự xưng là chính thất năm nào sẽ cơ hội bức hại mẹ cô.
"Được!"
Đan Nguyên rút nắp bút, cầm bản khế ước ông chủ vừa chuyển qua.
Nhưng...tên của bản khế ước đã thay đổi.
"Cái này...cái này....!"
Anh ngồi dựa ra thành ghế, mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô, tay xoay một đồng xu, chân gác hình chữ ngũ: "Đừng nói với tôi, tai cô điếc!"
Đan Nguyên kích động, ném thẳng bản khế ước về phía anh: "Khế ước tình nhân sao? Ba loại bán thân này, tôi không làm!" Một khi ký vào đó...đời này cô đừng mơ gặp lại Phú Hào.
"Vậy thì biến! Làm mất thời gian tuyển người của tôi quá!"
Biến thì biến! Cô đây thèm dây với loại người mặt quân tử, lòng đồi bại như anh chắc!
Đan Nguyên đứng lên! Trong đầu cô nghĩ đến việc mau vào viện với mẹ. Chợt nhớ ra...mẹ đã không còn ở đó.
Đan Nguyên cuộn chặt hai bàn tay. Đôi mắt trong veo nhìn bất động xuống sàn đá hoa cương. Mãi một lúc thật lâu, cô gạt nước mắt, quay lại đối diện anh: "Tôi...chỉ ký một tuần!"
Đôi mắt như bầu trời thu tháng Tám kia biến đổi liên tục. Từ mênh mông cưng chiều đổi thành thăm thẳm sâu không thấy đáy. Rồi dần chuyển sang u tối một màu. Và cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596681/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.