"Mãi mãi? Anh biết mãi mãi là bao lâu không?"
"Biết!"
"Anh nói tôi nghe thử xem?"
"Là cả một đời. Mà cũng có thể là hai đời, ba đời, bốn, năm đời gì đó! Nói tóm lại, sống lại kiếp nào, cô làm gia sư cho tôi kiếp đó!"
Đan Nguyên đập luôn tờ khế ước xuống bàn: "Đồ thần kinh!"
Cô đi lẹ cho khỏi chướng tai.
"Aiyo! Vậy mà tôi tưởng cô yêu thương, nhớ nhung Phú Hào lắm! Hóa ra chỉ là giả vờ!"
Đan Nguyên cắn chặt hai hàm răng. Hít thở vài hơi rồi ngồi xuống: "Tôi có điều kiện!"
Được như ý nên anh hào sảng: "Cứ ra thoải mái!"
"Đổi lại thời gian. Tôi chỉ kí một tháng!"
"Một tháng? Cô đùa đấy à? Con người tôi ghét nhất là thay xoèn xoẹt!"
"Hai tháng?"
"..."
"Ba tháng?'
"Ba năm! Nếu hết ba năm, cô trò chúng ta hợp nhau... lúc đó kí tiếp cũng chưa muộn." Anh bất ngờ dí sát mặt vào mặt cô.
Đan Nguyên nhanh tay chắn ngang tờ khế ước, tay kia buông bút bấu luôn cho anh một phát.
Ai ngờ, người ta còn nhanh hơn cô. Đã không cào được mặt cho bỏ tức, bàn tay còn bị anh giữ chặt. Anh săm soi bàn tay cô rồi phán: "Tay cô giáo gì giống móng vuốt mèo cái!"
Nếu không nghĩ đến tung tích Phú Hào, Đan Nguyên đã nhổ toẹt bãi nước bọt vào thẳng bản mặt cao ngạo của ông chủ.
Cô còn chưa biết sao? Anh đã chuyển thời gian: "Nếu thấy ba năm dài. Cô có thể kí ngắn hạn với tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596680/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.