Dương Uyển Chi trở về nhà vào lúc sáng sớm, vì đêm qua mưa lớn nên con đường cầu thang trơn trượt vô cùng. Chỗ cô ở là một khu nhà nghèo có nhiều dân lao động sinh sống, nói chung hoàn cảnh sống không được tốt lắm.
Nhà cô ở lầu ba, lúc đi lên mới thấy dưới ngã tư người ta tụ thành một nhóm người cực kì đông đúc. Còn có xe cảnh sát và xe cứu thương…
“Này con vừa đi về đấy hả, xuống dưới coi không? Mẹ nghe nói có người ngáo đá nhảy lầu.”
Dương ma ma đầu vẫn còn những cái cuốn tóc, trên người mặc một cái đầm hoa màu đỏ chói mắt. Dáng vẻ hóng chuyện của bà ấy, giống hệt mấy bà tám trong xóm.
“Không xem đâu, có cái gì hay ho chứ.”
Dương Uyển Chi nói xong cũng bỏ đi lên lầu, cô mệt rồi vì đêm qua không chợp mắt được giấc nào. Hôm qua người đàn ông tên Dung Thành ấy cũng trú mưa cả đêm, cho nên cô cũng không yên tâm ngủ khi xung quanh có người lạ.
Cô thay quần áo xong, lên giường kéo chăn nhắm mắt.
Độ tầm năm phút, Dương Uyển Chi đã thiếp đi…
“La Mục Khải cứu tôi với, La Mục Khải… La Mục Khải!!!”
Nữ nhân nằm ở trên bàn tế nhắm tịt mắt mà không cách nào mở mắt ra được. Trong thâm tâm cô gào thét tên của hắn, nước mắt theo khoé mắt chảy ra vô cùng đáng thương.
Linh hồn của cô bị đẩy ra khỏi xác, nó bị một lực hút vào, sau đó cô không còn cảm nhận được bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mau-chong-quy/2708834/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.