La Mục Khải từ ngày tỉnh dậy liền trở nên phiền não, hắn đã từng dò tìm tung tích của Dương Uyển Chi rất nhiều lần nhưng mỗi lần như thế đều là con số không tròn trĩnh.
“Cô ấy đầu thai đi đâu, ngươi cũng không biết sao?” Hắn hỏi Bất Âm.
Cô ta liền cung kính cuối đầu nói:“Thưa ngài Quỷ Vương đại nhân, Dương Uyển Chi năm đó bị ả nữ quỷ kia cho uống thuốc dẫn rồi mượn xác hoàn hồn. Theo như sổ sinh tử lúc ấy thì cô ta vẫn còn sống, linh hồn lúc ấy bị đẩy ra ngoài cũng không biết đã đi đâu. Cái này nằm ngoài tầm kiểm soát của Địa Phủ chúng ta.”
La Mục Khải ảo não thở dài, nếu như hôm đó hắn gắng gượng hơn một chút thì có lẽ kết quả đã khác. Hắn còn nhớ ngày hôm đó cô đã gọi hắn đến cứu rất nhiều lần, tiếng gào thét của cô cứ văng vẳng bên tai hắn cho tới khi hắn ngất lịm…
Hắn đột nhiên nhìn Bất Âm, chú ý tới chiếc nhẫn ngọc mà cô ta đeo trên tay. Đó chẳng phải là thứ mà hắn đã tặng cho người con gái ấy hay sao, cớ vì sao mà nó lại ở chỗ Bất Âm?
“Bất Âm sao ngươi có cái nhẫn đó?”
Nghe hắn hỏi, cô ta lập tức kinh hãi nhìn xuống tay mình. Hôm nay cô thấy vui nên lấy ra đeo thử, và tưởng tượng cái cảnh mình được làm quỷ hậu, nhất thời quên tháo ra.
Cái nhẫn này là cô lấy trên người của Dương Bối Bối, cô cũng không rõ vì sao con bé ấy lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mau-chong-quy/2708832/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.