“La Mục Khải.” Cô nằm ở trên giường gọi tên hắn.
Cô muốn tìm hắn để hỏi một ít chuyện, vì gần đây cô rất hay nghe thấy giọng nói ấy. Cô rất tò mò, rốt cuộc mình bị trùng tà thuật gì.
Lần này hắn tới với một bề ngoài “tươm tất” hơn, cụ thể là có mặc quần áo. Hắn chấp tay phía sau, nghiêng đầu nhìn cô.
Dương Uyển Chi trèo xuống từ giường, cô nói:“Anh kiểm tra xem tại sao gần đây tôi cứ nghe thấy người ta nói chuyện vậy?”
“Nói chuyện?”
Hắn ngạc nhiên, dùng tay đặt lên đầu cô. Từ trong lòng bàn tay hắn phát ra ánh sáng màu đỏ chói, cô đứng im lặng, tưởng tượng bàn tay hắn giống như một cái máy chụp citi trong bệnh viện.
Hắn kiểm tra xong, cũng không biết được nguyên nhân gì. Hắn nói cô rất bình thường, chẳng có âm hồn nào bám theo cô cả.
Trong một giây phút, Dương Uyển Chi không làm chủ được mình. Cô giống như bị ai đó điều kiển, bước tới chỗ của hắn. Càng lúc càng gần, rồi cô đặt tay lên eo hắn.
La Mục Khải vẫn im lặng không nhúc nhích, đôi mắt của hắn vẫn nhìn cô không xót một chi tiết nào.
Rồi đôi môi cô chạm vào môi hắn, trong đầu Dương Uyển Chi có cái gì đó thôi thúc. Khiến cô muốn hôn hắn, muốn gần gũi hắn.
“Âm khí, thoải mái quá, thêm âm khí nữa đi.”
Giọng nói đó lại vang vẳng bên tai cô, càng thôi thúc cô hôn La Mục Khải nhiệt tình hơn.
Sự chủ động của cô giống như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mau-chong-quy/2708824/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.