Người ta thường nói, ngày đẹp nhất của thời học sinh chắc chắn là lễ khai giảng 12 và tri ân. Riêng tôi, nó sai hoàn toàn, thử nghĩ, nếu sống trong môi trường mà nhìn ai ai cũng không thể ưa nổi, thì liệu rằng cái kĩ niệm đó có ý nghĩa gì đâu chứ!
Sân trường đang dồn dập tiếng nhạc xập xình tưng bừng chào đón năm học mới. Tất cả mọi người đều có vẻ như mong chờ 1 điều tốt đẹp trong năm nay lắm. Tôn Phong vừa dừng xe xuống, Khả Vy đã đứng đón chờ
- Vy cứ ngỡ hôm nay Phong không đến chứ, mình vào duyệt thôi
Tôn Phong đi theo Khả Vy đến phòng luyện thanh, tiết mục hôm nay của cả 2 là song ca và nhảy hiện đại. Tất nhiên độ "hot" thì khỏi phải bàn cãi, Lương Khả Vy là cô gái mà ai ai trong trường đều phải ngã mũ trước thành tích học tập cũng như văn nghệ
Tôi ngồi trên taxi, nghĩ ngợi việc đầu tiên mình đi là đâu! - "không ấy giờ mình ra biển ta?" (tôi chần chừ với quyết định của mình)
thật sự thời tiết đi học thường ngày đã gọi là "phức tạp" rồi, không tài nào mà chịu nổi tình cảnh trớ trêu này được, tôi nói bác tài phi thật nhanh ra biển để cung cấp "vitamin sea" lập tức. Mặc kệ là mọi người trong đó vui thế nào
- biết giờ mấy giờ rồi không? (tiếng tên đáng ghét đó vang lên trong điện thoại tôi)
- thì sao (tôi đưa đồng hồ lên tầm mắt) mới 8h!
- sắp bắt đầu buổi lễ rồi, định không đi? cái con sư tử này định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan/1145766/chuong-20.html