Editor: Miliion Roses
Trong phòng ăn, chỉ có một đôi nam nữ đang đút cho nhau ăn. Khi Tống Khinh Ca đẩy cửa vào, hai người vô cùng kinh ngạc, tách nhau ra. Người đàn ông thấy cô cứ nhìn mình, không vui nói: " Cô là ai?"
Tống Khinh Ca không trả lời, ánh mắt quét quanh căn phòng. Trừ đôi tình nhân ra, không có một ai khác. Ánh mắt của cô từ tha thiết chờ đợi chuyển sang lạnh nhạt như nước.
“ Cô bị làm sao thế?" Người đàn ông không khách khí nói: " Đi vào mà cũng không biết gõ cửa à?"
Tống Khinh Ca ỉu xìu: " Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng."
Dứt lời cô thẫn thờ khép cửa phòng lại, vừa xoay người thì nhìn thấy Ô Tĩnh, bờ môi gợn lên nụ cười tự giễu, từ từ bước xuống lầu.
Ô Tĩnh đứng sau lưng, đưa tay muốn đỡ nhưng Tống Khinh Ca chỉ nhìn anh một cái, lạnh lùng đẩy anh ra. Bụng cô quá lớn, xuống lầu cơ bản không thấy được bậc thang, chỉ có thể bám vào tay vịn, từng bước cẩn thận bước xuống.
“ Khinh Ca?" Ô Tĩnh mơ hồ đoán được có thể cô đã biết điều gì. Anh vội vàng bước theo cô, đỡ lấy khuỷu tay cô.
Tống Khinh Ca dừng bước, nghiêng đầu nhìn Ô Tĩnh: " Anh ấy đã trở lại?"
Ô Tĩnh hơi giật mình, vẻ mặt có chút lúng túng: " Em nói sao?"
Thấy anh cố tình giả bộ như không biết, Tống Khinh Ca không hỏi nữa, từ từ đi xuống lầu.
Vừa mới đi vào đại sảnh thì Sang Đình Nghi chạy lại: " Chị dâu, chị vừa đi đâu vậy?" Sắc mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/575032/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.