Editor: Miliion Roses
Tống Khinh Ca ngồi ở phòng cấp cứu, trên trán đầy là máu. Khi bác sĩ giúp cô xử lý vết thương, tay cô ôm bụng, toàn thân khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, không nói lên lời.
Vết thương trên trán bị rách 5 cm. Bác sĩ tiêm thuốc tê sau đó giúp cô khâu vết thương lại: " Lưu ý tuyệt đối không được để nước dính vào.." Bác sĩ còn nói thêm gì nữa nhưng cô cứ ngẩn người, không nghe rõ.
Lát sau, Cảnh sát đến.
Hứa Uyển đứng cạnh viết tường trình, vị cảnh sát hỏi Tống Khinh Ca: " Cô có biết người ném lon sữa vào cô là ai không?"
Trên mặt Tống Khinh Ca vẫn còn vết máu, cả người run rẩy không lên tiếng.
" Cô thuật lại chuyện vừa xảy ra cho chúng tôi nghe." Cảnh sát nói.
Cô mím môi, trầm mặc.
" Cô có biết vì sao người đó lại ném lon sữa vào cô không?" Cảnh sát cau mày.
Cô vẫn trầm mặc.
Cảnh sát không còn kiên nhẫn: " Tống tiểu thư, cô không chịu phối hợp, chúng tôi rất khó.."
Tống Khinh Ca đột nhiên ngước mắt, ánh mắt hốt hoảng, cô loạng choạng bước đi.
" Khinh Ca, cậu đi đâu vậy?" Hứa Uyển kéo cô lại.
" Về nhà." Cô hốt hoảng nói: " Tiểu Uyển, mình phải về nhà."
" Làm xong tường trình đã." Hứa Uyển nói.
Tống Khinh Ca liên tục lắc đầu, siết chặt cánh tay Hứa Uyển: " Mình không muốn ở đây.. Tiểu Uyển, mình phải về nhà.. Mình phải về nhà." Cô bất lực nói: " Mình phải về nhà!"
Nhìn bộ dạng cô khiến cho Hứa Uyển vô cùng lo lắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/575029/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.