Editor: Miliion Roses
" Alô?" Trước ánh mắt kinh ngạc của người nhân viên, Tống Khinh Ca thu lại vé, đi qua một bên: " Anh xuống máy bay chưa?"
" Em đang ở đâu?" Giọng nói trầm ấm, từ tính truyền tới.
" Em ở cửa máy bay." Tống Khinh Ca nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng anh, có chút thất vọng.
" Chờ anh." Đại Boss nói: " Nhất định phải chờ anh."
" Em.." Tống Khinh Ca muốn nói rằng đến giờ cô phải đi rồi nhưng Đại Boss đã cúp điện thoại. Cô nhìn thời gian, đã 9 giờ 50. Nhìn lại, chỉ còn mình cô và mấy người nhân viên còn chưa vào.
Làm sao bây giờ?
Tống Khinh Ca thấp thỏm mong đợi, từng phút từng giây qua đi tựa như rất dày vò. Từ khu sân bay quốc tế tới đây, nhanh nhất cũng phải mất 15 phút, anh lại không có vé máy bay, làm sao qua được cửa an ninh?
Cô không dám nghĩ quá nhiều, chỉ nóng ruột chờ anh.
Loa thông báo không ngừng nhắc nhở lên máy bay. Thậm chí, còn đọc ra tên họ của cô. Số lần ngày càng nhiều, thúc giục ngày càng gấp. Cô quay đầu lại, chỉ mong được nhìn thấy dáng người cao lớn ấy, nhưng vẫn chỉ là nỗi thất vọng.
9 giờ 55, Tống Khinh Ca bất đắc dĩ đi về phía cửa máy bay, đưa vé máy bay cho nhân viên. Đột nhiên, có người vỗ vào vai cô, cô quay đầu lại, đáy mắt tràn ngập tia vui sướng, đưa tay ôm lấy anh.
Máy bay cất cánh đúng giờ trong bóng đêm, hướng lên những tầng mây. Bởi vì sợ độ cao, khoảng khắc máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/574954/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.