Ách.
Lại chuyện gì nữa đây?
Anh ta sao còn chưa đi?
Phải trốn thôi.
Ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu cô.
Nhưng cô vừa mới xoay người, thì lại nghe thấy chất giọng từ tính của anh ta, mang theo cảm giác không vui: “ Tống Khinh Ca.”
Ách.
Cô dừng chân lại, không tình nguyện nhưng vẫn xoay người lại.
“ Tới đây.” Hừ, ra lệnh cơ đấy. Nghe chẳng có tí gì tình cảm. OMG. Tình cảm cái quái gì? Cô lại phát bệnh rồi sao?
Tống Khinh Ca trong lòng không vui vẻ gì, anh ta dựa vào cái gì mà ra lệnh cho cô? Hừ, cô việc gì phải nghe lời chứ?
Vừa muốn rời đi, vừa muốn dừng lại chất vấn anh ta. Rõ ràng là anh ta quá bá đạo. Cô hẹn Lão Chung đến sảnh lớn này đón mình, giờ vì anh ta xuất hiện cô lại phải hẹn địa điểm khác đón sao?
Đứng ở cửa lớn của bệnh viện, mặc dù là buổi tối nhưng thỉnh thoảng vẫn có người qua lại. Huống chi đại sảnh có bảo an, cô không tin anh ta lại dám giở thêm trò gì.
Ánh mắt Cố Phong Thành quan sát cô, khiến cả người cô mất tự nhiên, cô cúi đầu quan sát mình, chẳng thấy điều gì khác thường. Thấy anh ta vẫn nhìn mình chằm chằm, cô dương dương đầu: “ Anh nhìn cái gì vậy?”
“ Nhìn cái đèn đường bị hỏng.” Thần sắc anh vô cùng tự nhiên, hai tay vẫn đúi trong túi áo, bóng dáng cao lớn đứng đó có chút cô đơn, trong đêm tối, càng gây cho người khác chú ý.
Ách. Tống Khinh Ca quay đầu lại, đúng là phía sau cô có một cột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/262158/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.