" Há miệng to ra." Bác sĩ dùng đèn pin soi vào trong họng cô. Thường ngày, lá gan cô cũng xếp vào loại không nhỏ, nhưng cứ nhìn vị bác sĩ kia, tay cầm cái nhíp chăm chăm định đưa vào họng, lập tức dọa cho cô co rúm người lại, lùi về phía sau.
" Cô không chịu phối hợp, tôi không thể giúp cô lấy xương cá ra được đâu?" Vì cô cứ co rúm lại nên bác sĩ đã hai lần đinh gắp xương ra đều thất bại rồi.
Ngày còn bé, cô thường bị hóc xương cá, lần nào đi bác sĩ gắp xương ra cũng sợ phát sốt. Nhưng mấy năm gần đây, ăn cá không gặp phải chuyện gì cả, bao nhiêu lần không sao tự nhiên hôm nay..
Haizz, người xui xẻo, uống nước thôi cũng bị sặc.
Cố Phong Thành đi lại gần cô, vòng ra sau lưng, giữ lấy đầu cô, để đầu tựa vào người anh. Cô thoáng giật mình, cảm nhận sau gáy ấm áp, tự nhiên có cảm giác an toàn.
" Lè lưỡi ra." Bác sĩ nói.
Cô chau mày, căng thẳng quá mức đi, bất giác thấy tay anh đặt lên vai cô, dỗ dành: " Thả lỏng một chút nào." Nhưng cô vẫn rất căng thẳng.
Anh nói nhỏ: " Nhắm mắt lại."
Cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Xương cá được gắp ra.
Cả quá trình, rất dễ dàng, không có đáng sợ như lúc cô còn nhỏ.
Trên xương cá có dính một ít máu " Cổ họng cô có một chút tổn thương nhẹ." Bác sĩ nói: " Hai ngày sẽ khỏi thôi, nhưng cần phải kiêng đồ cay."
Đi ra từ phòng khám, Tống Khinh Ca mặt ỉu xìu, lững thững bước đi sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hon-nhan-cuoi-mot-tang-mot/262157/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.