Vẫn là căn phòng ấy, vẫn là sự im lặng, tĩnh mịch vốn có của nó, căn phòng nàng đã ở đấy cả trăm năm qua. nàng vẫn luôn thấy nó hết đỗi bình thường và có thể coi là đã quen sống xùng với nó nhưng... sao lúc này nàng lại cảm thấy có chút ngột ngạt? nàng vốn đâu như vậy? cảm giác này là sao... một cảm giác quen thuộc như ùa về mà nàng ngỡ là đã lãng quên nó từ rất lâu rồi. Chính là cái cảm giác được khao khát khám phá thế giới bên ngoài, được tìm kiếm sự thật. Sao tự dưng nàng lại muốn vậy cơ chứ? nàng ở trong căn phòng này cả trăm năm mà không cảm thấy buồn chán phút giây nào cơ mà? ấy vậy mà khi chỉ vừa mới quay trở lại nó trong vài phút nàng lại thấy ngột ngạt khó chịu đến khó tả
Nó thật khiến nàng buồn nôn và muốn phát điên lên...
Cứ nhiều ngày như vậy trôi qua, nàng chẳng buồn ăn, buồn uống. Cũng là những lần hiếm hoi nàng từ chối mọi yêu cầu của ai đó mà chỉ một mực muốn tìm đức vua để nói chuyện. Cuối cùng vào một buối tối nọ
Cộc cộc
Là tiếng gõ cửa. Đức vua mở cửa và bước vào phòng củ nàng
- Ta không ngờ sẽ đến ngày công chúa đây trở nê bướng bỉnh như vậy đấy
- Ta cần câu trả lời từ ngài, rốt cuộc tại sao những gì tên quỷ kia nói với ta lại khác hoàn toàn so với những gì ngài nói với ta?
- Ngài biết nhanh thật đấy... ta tính sẽ còn lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-happy-lemon/3574891/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.