Tiểu Mặc rất phối hợp, vừa lắc lắc vừa ra sức dùng tiếng Trung hát: " Thuyền trưởng hải tặc, hey... heey...! Phấn Hồng Nương Nương, ai u, ôi!" Tần Mộc Ngữ nhìn cảnh tượng này không chớp mắt, không bao lâu liền dựa vào trên cửa xe mà cười, về ca từ thì cô nghe qua cũng có thể hiểu được, thế nhưng lại thấy bộ dáng non nớt hồn nhiên của con trai, cô thực sự không nhịn được cười. Sau một lúc, nét cười trên khuôn thanh tú của cô dần vơi bớt đi, ngắm nhìn Tiểu Mặc, trước mắt đột nhiên lại hiện lên khuôn mặt của Thượng Quan Hạo. ... Rốt cuộc là anh như thế nào rồi?! Điện thoại đặt ngay trên ghế lái phụ, cô thò người vào cầm lên, vuốt ve vỏ di động màu tím nhạt, nhấn một dãy số điện thoại. Sau một lúc, bên trong truyền đến giọng nói êm tai của nữ nhân viên tổng đài: "Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được." Hàng lông mi cong dài của cô run lên một cái, khẽ cười, có một chút gì đó yếu ớt đầy cay đắng, sao cô lại có thể quên mất, phạm nhân trong lúc đang bị thẩm tra thì không được phép liên lạc với bên ngoài, chính cô cũng đã bước chân vào phòng giám sát, vì sao lại quên mất. "Được rồi!" Sandy hoàn thành xuất sắc, lùi về phía sau một bước, đóng mui xe lại, "Chúng ta có thể đi!" Sau đó quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mặc, Sandy xị mặt xuống làm bộ dáng đáng sợ, hai tay dính dầu đen sì đưa về phía Tiểu Mặc muốn chào hỏi, Tiểu Mặc hét to một tiếng, chạy về chỗ mẹ: " Mẹ, mẹ! Nhìn dì Sandy thật giống quỷ!" Tần Mộc Ngữ nhất thời mở lớn, con trai chạy tới ôm lấy chân thì cô mới có cảm giác, ngước mắt trông thấy bộ dạng của Sandy, lại nhịn không được cười lên một tiếng. Cô gái này cũng sống ở một đất nước xa lạ nhưng lại độc lập và kiên cường, cố gắng không ngừng nghỉ. "Tôi hỏi này Anglia, rốt cuộc cô và Joe đã đi đâu, làm cái gì mà sau khi trở về trên người đều là vết thương vậy? Mặc dù trước đó Joe để mặc cho Rolls làm loạn vu khống và hãm hại anh ấy, nhưng cho tới bây giờ cũng không hề giơ tay chịu trói, lần này đã xảy ra chuyện gì?!" Sandy vừa lái xe vừa nói, nghiêng mặt nhìn sang, cô gái người phương Đông ngồi bên cạnh xinh đẹp đến mức chấn động lòng người, ngay cả lớp băng gạc trên trán cũng khiến người khác chú ý. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút thất thần, đôi mắt có tia sáng lấp lóe, lắc đầu. Cô không biết nữa. Cô cũng không biết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Mặc ngồi ở phía sau giật mình một cái tỉnh táo lại, giống như cũng biết mẹ và dì đang nói đến Thượng Quan Hạo, vểnh tai nghe, nhưng nghe một lúc lâu cũng không hiểu, ngồi tại chỗ đung đưa hai chân, khuôn mặt nhỏ nhìn về ra ngoài cửa sổ, đột nhiên, đôi mắt trong suốt bỗng sáng rực lên. "Chú!" Cái miệng đỏ bừng nhỏ nhắn lẩm bẩm một tiếng. Cơ thể nho nhỏ chui ra khỏi đai an toàn, Tiểu Mặc bám lấy cửa sổ, giọng nói giòn tan vang lên: " Mẹ, người nhìn kìa! Chú, chú đang ở trên TV đó." Tại trung tâm thành phố Manchester rộng lớn như vậy, tòa nhà có kiến trúc hình thoi với biểu tượng trang nghiêm tỏa ra ánh hào quang sáng chói, trên màn hình lớn đang phát tin tức được truyền hình trực tiếp, trong lòng cô đang giấu diếm nỗi nhớ người đàn ông đó, khuôn mặt tuấn dật lạnh lùng lại đột nhiên xuất hiện ở trên màn hình khiến người ta giật mình, toàn bộ thành phố đều chăm chú xem, anh đơn độc một mình, giống như quỷ Satan dưới địa ngục đang ngồi ưu nhã trước bàn thẩm tra, đôi môi mỏng lạnh nhạt nhấn mạnh từng chữ một cách rõ ràng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ thoáng chốc trở nên hoảng hốt lên nhìn. "Dừng xe!" Cô run giọng nói, "Sandy, dừng xe!" Sandy cũng nhìn thấy tin tức đang phát trên màn hình, dừng xe lại ở ven đường, xe còn chưa dừng hẳn cô đã từ trong xe bước xuống, làn váy màu trắng trong nháy mắt bị gió thổi tung, bay lượn trong không trung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]