Đêm khuya, cô tiễn anh xuống lầu.
Trong bóng đêm yên tĩnh, không khí lành lạnh, Tần Mộc Ngữ nhìn chiếc xe của anh đang đỗ ở đó... chiếc xe đó chắc hẳn không phải xe của anh, bời vì nó không phải màu đen bóng thuần tuý. Lúc này cô mới chợt nhớ ra là anh vừa đưa Giang Dĩnh về, rốt cuộc là ở nhà họ Giang đã xảy ra những chuyện gì, cô cũng không biết rõ, nhưng dường như anh cũng không có ý định mở miệng.
Cánh tay nhỏ bé và yếu ớt vòng lên hai vai, thân hình người đàn ông ở phía trước đột nhiên trở nên rất cao lớn.
Thượng Quan Hạo quay đầu nhìn lại, đầu lông mày khẽ giựt giựt mấy cái.
Cởi áo vest xuống khoác lên người cô, anh thản nhiên nói: "Lúc nãy đã nói em không cần phải xuống đây rồi, ban đêm trời rất lạnh, em mặc thế này sao chịu được?"
Tần Mộc Ngữ giật mình.
"Thượng Quan Hạo," đột nhiên cô lại nhẹ nhàng gọi tên anh, hàng lông mi cong dài nâng lên, "Rốt cuộc như thế nào mới gọi là tình yêu? Trước kia anh ở cùng một chỗ với chị em, cũng giống như bây giờ sao?"
Sự ấm áp bao quanh đã xua cái rét giá lạnh, đây là thứ cô đã khát vọng rất nhiều nhưng lại vĩnh viễn không thể nào có được.
Hỏi ra câu này, Tần Mộc Ngữ hối hận ngay lập tức.
Hàng lông mi cong dài của cô rủ xuống, cả người cô đều không thoải mái, trong lòng lại càng khó chịu hơn. Cô luôn cảm thấy bây giờ mình rất giống một người phụ nữ hay ghen tuông, còn chưa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530752/chuong-310.html