Chương trước
Chương sau
Giọng nói ấy, mang theo sự sắc bén và độc đoán có sức mạnh phá tan màn đêm lạnh lẽo…
Thế mạnh áp đảo, mạnh như vũ bão.
Bữa tiệc nổi lên một trận hỗn loạn, mọi người cùng kéo nhau từ cầu thang đi xuống tầng một, lập tức nhìn thấy chiếc xe rọi đèn chói mắt đi tới trong bóng đêm lãnh liệt như băng! Bánh xe dừng lại một lát, cửa xe liền mở ra, một dáng người thon dài cao ngất bước xuống từ trong xe, góc mặt đẹp hoàn mĩ như bức tượng điêu khắc, lạnh lùng mà tao nhã bức người.
Cả môt đại sảnh đông người, Ngự Phong Trì theo bản năng bảo vệ cô cùng Tiểu Mặc, vỗ vỗ bả vai trấn an cô, lúc này ánh mắt mới hướng tới cửa xem.
Thượng Quan Hạo.
Nhìn thấy người đàn ông này, trong giây lát, mí mắt Ngự Phong Trì giật giật mạnh mẽ.
Chủ nhân của bữa tiệc là người có quốc tịch Nga, đôi mắt ông ta mang theo sự kinh ngạc nhìn lên, không biết rằng người đàn ông này đến đây để làm gì, nhưng danh tiếng của Megnific Coper ở cái thành phố Manchester này nổi như sấm bên tai, liền nhiệt tình tiến tới chào hỏi Thượng Quan Hạo, đôi mắt hẹp dài của Thượng Quan Hạo nhìn lướt qua cả bữa tiệc, rồi chậm rãi dừng lại trên người đàn ông nước Nga này.
“Buổi tối vui vẻ.” Doanh nhân kia tao nhã vươn tay, miệng vui sướng nói lên một câu tiếng Nga, lại càng thêm kinh ngạc trước người đàn ông trước mặt, nắm tay cùng anh, ông ta chợt có cảm giác được gặp lại người bạn cũ đã xa quê lâu năm. “Thượng Quan Hạo tiên sinh có thể đến bữa tiệc này khiến tôi thấy vô cùng may mắn và vui vẻ lạ thường, không biết ngài…” Doanh nhân nước Nga có chút hưng phấn hỏi thăm.
“Tôi chỉ đến để tìm một người mà thôi.” Thượng Quan Hạo nhẹ giọng cắt lời ông ta, đôi mắt đen sáng ngời lóe lên tia quang mang tuyệt đẹp, tao nhã, bước chân đi vòng qua người ông ta, “Thật có lỗi, làm phiền ông rồi.”
Bờ vai hơi kề sát, Thượng Quan Hạo bước đi qua.
Dựa lưng vào ghế sopha, ngó đầu ra đằng sau, gương mặt thanh thuần của Tần Mộc Ngữ hiện lên một tia kinh ngạc, ở Manchester này, người đàn ông này lại càng khiến cô cảm giác xa lạ, ngờ vực hơn… Anh biết nói tiếng Nga? Vậy anh còn có thể làm gì nữa?
Tần Mộc Ngữ không có phản ứng gì, bên tai lại có câu nói tiếng Trung mềm nhẹ truyền vào: “Anh ta tới tìm em.”
Là lời nói của Ngự Phong Trì.
Tần Mộc Ngữ có chút hít thở không thông, cảm giác được bàn tay anh vẫn đang để trên vai, ôn nhu vỗ vỗ.
Tiểu Mặc nhìn thấy Thượng Quan Hạo, ba chân bốn cẳng ném hết hoa quả lên bàn, nhảy hẳn ghế sopha, đôi mắt to đen láy trừng lớn giống như võ sĩ muốn bảo vệ Tần Mộc Ngữ, cảnh giác, đề phòng theo dõi anh!
Xung quanh vang lên tiếng xôn xao tán thưởng.
Đối với tin tưc đang nóng hổi này, ai cũng biết Thượng Quan Hạo tới nơi này để làm gì, nhưng… người đàn ông dẫn theo cô gái đó hôm nay đến bữa tiệc thương trường này, có quan hệ gì với cô?
“Tại sao lúc này lại không ở trong bệnh viện? Thân thể Tiểu Mặc có thể cho phép đi lung tung thế này sao? Bác sĩ đồng ý?” Bước chân còn cách xa, tiếng nói đã truyền đến. Ánh mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo gắt gao nhìn Tần Mộc Ngữ chằm chằm, hỏi liên tục, lạnh lùng bức người.
Thượng Quan Hạo từ trên cao nhìn xuống.
Có lẽ là đang ngồi, cho nên Tần Mộc Ngữ tự cảm thấy khí thế của mình thấp hơn anh rất nhiều, ôm ‘võ sĩ’ Tiểu Mặc từ sopha đặt xuống đất, ánh mắt trong suốt nhìn lên: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Thượng Quan Hạo trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt lại vẫn tỏ ra nhu hòa, cúi đầu mở miệng: “Buổi sáng nhìn thấy em ra ngoài, nhưng vì có việc gấp nên anh mới không thể gọi em lại. Bây giờ đã đi chơi thoải mái chưa? Theo anh trở về.”
Chỉ một câu nói, làm cho Tần Mộc Ngữ hít thở không thông!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.