Bà Giang hoảng sợ, vội vàng cầm lấy ngón tay Giang Ý Đức, giải thích: “Ông làm sao vậy! Không phải sáng nay Hạo đã nói với ông là cậu ấy có cuộc họp với ban giám đốc sao, họp xong cũng lập tức tới đây mà, ông… Ông đừng vì con gái mà mất lịch sự như vậy!”
Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo hơi động đậy, u lãnh khó mà nhận ra.
Anh thấy rõ sự tức giận và phẫn nộ của Giang Ý Đức, đôi mắt thâm thúy thản nhiên cúi xuống, chậm rãi mở miệng: “Bác trai, chuyện xảy ra tối hôm qua cháu thật có lỗi, là do cháu lái xe không chú ý mới đâm vào cô ấy… Cho nên mọi hậu quả, cháu sẽ chịu trách nhiệm, cháu sẽ gánh vác, bác không cần phải sốt ruột.”
“Thật có lỗi?” Sắc mặt Giang Ý Đức lạnh nhạt, “Tôi hỏi cậu, tối hôm qua rõ ràng là cậu ra ngoài đi tìm Dĩnh Nhi, chưa tìm được người cậu cũng không báo cho chúng tôi một cái tin gì chính xác, đến khi đâm vào con bé cậu mới nói cho chúng tôi biết! Cậu…”
“Chuyện này chờ Giang Dĩnh tỉnh lại, cô ấy sẽ giải thích cho hai bác nghe…” Thượng Quan Hạo chậm rãi ngắt lời ông Giang, con ngươi sâu thẳm cất giấu tia quang mang, giọng nói trầm thấp thanh thuần, “Dù sao so với cháu, bác cũng sẽ tin tưởng lời nói của con gái bác hơn, không phải sao?”
Giang Ý Đức lập tức bừng bừng nổi giận.
“Cậu đừng tưởng rằng tôi không biết.” Giang Ý Đức nén hơi thở, trầm giọng nói, “Vị hôn thê kia của cậu cũng đang ở bệnh viện này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530707/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.