“Sao lại tắt điện thoại? Anh gọi mấy lần đều không được.” Chạy đến trước cửa phòng bệnh, trên tay vẫn cầm điện thoại di động, Thượng Quan Hạo nhẹ giọng nói với cô, ánh mắt ôn nhu như mang theo sự sủng nịnh.
Tần Mộc Ngữ nghe thấy tiếng nói đột nhiên ngẩn ra, quay đầu lại mới nhìn thấy anh.
“…” Cô nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
Lông mi dài cúi xuống, xoa xoa cổ tay, nhẹ nhàng mở miệng: “Tiểu Mặc giằng lấy ném vỡ nát, tôi đang chuẩn bị mua cái mới, anh không cần gọi, không gọi được đâu.”
Thượng Quan Hạo hơi nhíu mi.
Rơi vỡ nát?
Cho nên anh mới nghe thấy toàn tiếng ‘đô đô đô’, không phải là tắt máy, mà là Tiểu Mặc đạp nát điện thoại, cho nên mới không có tín hiệu.
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ có chút mất mát, thấy anh nhìn mình chằm chằm, có một tia xấu hổ: “Anh nhìn cái gì? Con trai tôi chỉ biết nhận cuộc gọi, không biết tắt đi thế nào. Lúc đấy thằng bé không muốn nghe thấy tiếng của anh nên đã ném điện thoại ra xa. Làm sao vậy?”
Ánh mắt thâm thúy của Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm cô, bàn tay chậm rãi đẩy cửa phòng ra.“…!” Tần Mộc Ngữ hoảng sợ, “Thượng Quan Hạo!”
Nhưng anh không có nghe, dáng người thon dài cao ngất đi vào phòng, trên giường Tiểu Mặc đang nằm nghe Ngự Phong Trì đọc sách, thân thể nhỏ bé chui dưới chăn, biểu hiện đang rất tốt.
Chớp mắt đột nhiên nhìn thấy Thượng Quan Hạo, Tiểu Mặc lại trở nên kích động.
Thằng bé như là nhìn thấy ‘hồng thủy mãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530698/chuong-267-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.