Đôi mắt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngoái đầu nhìn lại: “Cô có ý gì?”
Giang Dĩnh cười yếu ớt đứng dậy, mở miệng nói: “Không có gì, tôi là nói cho cô, chỉ cần chặt đứt sự nhớ nhung của anh ấy, trong lòng anh ấy một ngày nào đó có thể chấp nhận một người phụ nữ khác, tôi vẫn luôn chờ ở ngoài cửa nhiều năm như vậy, nên cũng không sợ phải đợi thêm chút nữa. Nếu nói về tình yêu đối với anh ấy... thì Giang Dĩnh tôi, có tư cách hơn cô.”
Nói xong cô ta liền giữ lấy túi xách, tiếng giày cao gót tạo thành một chuỗi âm thanh vang vọng nặng nề.
Thật ra, Giang Dĩnh nói đúng.
Nhiều năm như vậy vẫn canh giữ ở cửa trái tim bị thương của hắn, là Giang Dĩnh, không phải Tần Mộc Ngữ.
Trong lòng đột nhiên thoáng qua một tia sắc lạnh, nhưng rồi nhanh chóng tỉnh táo, ánh mắt mát lạnh như nước, từ khi nào mà cô lại để ý đến người trong lòng Thượng Quan Hạo rốt cuộc là ai? Cho tới bây giờ cô đều không hiểu rốt cuộc Thượng Quan Hạo đối với cô là cái tình cảm gì, vì sao giờ khắc này lại xuất hiện một tia hi vọng, anh là bởi một chữ “Yêu?!”
Trên mặt Tần Mộc Ngữ nhất thời phừng phừng bốc hỏa, như là bị một cái bạt tai vào mặt để trở lại bình thường!
Tần Mộc Ngữ không hề muốn Tiểu Mặc nghỉ học tại Noblegarden, đang nói một vài lời xin lỗi với giáo viên, cô thực sự muốn con trai được học tập tại nơi này, nhưng mọi việc lại không xảy ra như cô mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530672/chuong-255-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.