Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc thì nóng hổi lúc lại lạnh buốt, nước mắt cô rưng rưng, cô không biết nên nhìn vào đâu, hỗn loạn khàn giọng nói một câu: “...Cảm ơn.”
Đây có lẽ là câu nói dịu dàng nhất mà cô nói với anh trong mấy ngày nay.
Trái tim Thượng Quan Hạo nổi lên cơn sóng lớn, ấm áp, đôi mắt sâu thẳm của anh hạ xuống, môi mỏng nhếch lên, trong vô thức ôm chặt lấy eo của cô hơn, trầm ngâm cảm thụ cảm giác này, có chết cũng không muốn buông tay.
Trên mặt Ngự Phong Trì hiện lên chút ánh sáng, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Đủ chưa?”
Thượng Quan Hạo giống như đột nhiên bừng tỉnh, đôi mắt sâu thẳm ngước lên, nhìn về phía Ngự Phong Trì.
Tần Mộc Ngữ cũng nhận thấy có gì đó không ổn, khuôn mặt xấu hổ nóng bừng lên, đôi mắt hiện lên sự bị thương, giọng nói khàn khàn: “Đi thôi, Tiểu Mặc đang đợi chúng ta ở nhà.”
Hơi thở của Ngự Phong Trì thư thái, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, dắt cô đi về phía trước.
Trái tim của Thượng Quan Hạo treo lơ lửng, sụp đổ hoàn toàn. Khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt, nhớ lại mấy ngày nay ở chung với nhau, anh không biết tại sao lại để cô rời đi như vậy, rõ ràng là không thể từ bỏ.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhắm lại, khép rất chặt, chờ cơn đau đớn đi qua tâm trí anh.
“Đi thôi.” Anh mở mẳt ra, trầm giọng nói một câu.
Cha của Giang Dĩnh vừa vượt qua cơn nguy hiểm, cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, để ngăn ngừa khả năng tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530657/chuong-250-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.