Thượng Quan Hạo cầm lấy một cái dây nịt khác, nhét vào lòng bàn tay mềm mại của cô.
Đầu óc cô có chút hỗn loạn, không muốn để ý đến anh, trực tiếp đi ra khỏi văn phòng. Tiểu Mặc trong điện thoại tò mò gọi một tiếng nữa “Mẹ ơi?”, sau đó ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Ngự Phong Trì đang ngồi trên bàn làm việc nói, “Chú ơi, mẹ không nói gì...”
Ngự Phong Trì ngẩn ra một lúc, đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt cậu bé, ngồi xổm xuống lẳng lặng nghe cuộc điện thoại của hai người.
Tần Mộc Ngữ đi tới cửa, trong lòng sốt ruột, không nhìn thấy bậc cửa dưới chân.
“...” Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, toàn bộ cơ thể lao về phía trước...
Thượng Quan Hạo đưa tay đỡ lấy cơ thể cô, cánh tay mạnh mẽ đặt ở bên hông cô đỡ lấy cô, nói nhỏ: “Không sao chứ.”
Lần này, cô đỡ lấy vách tường, đôi mắt đầy phức tạp nhìn về phía anh.
Qua điện thoại, Tiểu Mặc và Ngự Phong Trì đều nghe rõ giọng nói đó.
Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Mặc sáng lên, dây thần kinh trong đầu bị kích thích, dường như ngay lập tức cậu biết đó là ai, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy điện thoại la lớn “Mẹ, có phải mẹ gặp chú xấu xa đúng không!”, trong lòng Ngự Phong Trì chấn động, không cho cậu bé tiếp tục nói chuyện với cô, cầm lấy điện thoại áp vào tai, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mộc Ngữ?”
Tần Mộc Ngữ tránh khỏi vòng tay thân thuộc, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, nhẹ giọng nói với người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530633/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.