Lúc trở lại chung cư, tuyết đã rơi rất dày.
Tần Mộc Ngữ mở cửa ra bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt bị đông cứng có chút đỏ, đôi mắt trong trẻo của cô có hơi hoảng hốt, cởi quần áo giũ những bông tuyết xuống rồi mới mang vào, một cơ thể ấm áp tới gần cô, cầm lấy quần áo trong tay cô treo lên giá.
Cô giật mình, nhìn hắn chăm chú, nửa ngày mới nhận ra là Ngự Phong Trì.
“Bên ngoài rất lạnh, em nhanh đóng cửa vào nhà đi,” hắn chìa tay ôm cô một cái, đóng của lại, đôi mắt nhìn khuôn mặt cô, cười nhẹ, “Em sao vậy, bị đông lạnh đến mức choáng váng rồi sao? Giống như không nhận ra anh vậy?”
Cả người Tần Mộc Ngữ bị vây ở giữa ấm áp và lạnh lẽo, thần sắc vẫn ngẩn ngơ như cũ, lắc đầu, không nói gì.
Ngự Phong Trì cúi xuống nhìn vào tay cô: “Thức ăn em mua đâu rồi?”
“...” Tần Mộc Ngữ ngớ người, lúc này mới biết đến cùng là không đúng ở đâu.
Cô vừa mới đi ngang qua hai cái siêu thị lớn, vậy mà bước chân cô không dừng lại, quên mua thức ăn về nhà.
“Em... Quên mất, hai người cứ ngồi xuống đợi em một chút em sẽ đến chợ gần đây để mua, nhanh thôi!” Cô che dấu sự bối rối của bản thân, cầm áo khoác lên muốn ra ngoài lần nữa.
“Túi của em...” Ngự Phong Trì nhìn cô chăm chú từ đầu tới cuối, nhàn nhạt nói một câu.
...Không mang theo tiền, đi ra ngoài mua thức ăn cái gì?
Ngự Phong Trì chú ý tới cái chấm đỏ kia dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530630/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.