Nhớ ngày đó ở sân bay, máu của anh dính đầy sàn, anh gào thét tên cô, cô cũng chỉ liếc nhìn anh một cái liền xoay người rời đi. Lúc đó anh biết rằng, cô đã vô cùng tuyệt vọng.
Tuyệt vọng đến nỗi có thể bằng mọi giá, rời đi, né tránh, không muốn gặp lại, cũng không có sau này.
Anh lựa chọn từ bỏ tiếp quản Megnific Coper, chỉ vì muốn cô yên tâm làm việc ở đây, không cần phải muốn né tránh như hôm nay.
Thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của Tần Mộc Ngữ đứng lại, đôi mắt trong suốt như hiện lên ý muốn cảm ơn.
“Vậy bây giờ thì sao?” Khuôn mặt thanh thoát nhỏ nhắn hơi nhăn lại, cô chăm chú nhìn anh, như là đang nói một chuyện rất bình thường: “Tôi ở đây, không đi nữa, vậy anh đi, như thế được chứ?”
Cô thật sự biết ơn sự nhân từ của anh, hoá ra sau khi người đàn ông này gặp tại nạn bị thương nặng may mắn sống sót, thì đã thay đổi tính cách.
Khuôn mặt của Thương Quan Hạo ngay lập tức tái nhợt.
“… Tiểu Mặc đâu?” Anh khàn giọng hỏi.
Đôi mắt cô bình tĩnh như nước, còn mang theo một chút mệt mỏi, mê hoặc vô cùng: “Thằng bé ở nhà, đang chờ tôi về.”
“Nhà em?” Thượng Quan Hạo không nhịn được, đôi mắt đỏ ngầu, trầm giọng phun ra hai chữ.
Tần Mộc Ngữ nhìn anh chăm chú một lúc lâu, nhẹ nhàng gật đầu, nói lại: “Nhà của tôi.”
Nói xong cô liền châm rãi gỡ cổ tay mảnh khảnh ra hỏi tay anh, mới sau vài chục giây, đầu ngón tay đã bị tuyết làm cho gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530629/chuong-235-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.