Viên cảnh sát im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi nói như vậy với cô, làm cô có thể gỡ xuống sự đề phòng, lòng tự trọng của cô quá cao, ngộ sát một người chỉ vì muốn tự vệ, thì có gì không thể thừa nhận?”
“Nhưng tôi không làm việc đó.” Ánh mắt cô vẫn như trước trong suốt động lòng người.
Viên cảnh sát hạ cánh tay, lại sau một lúc lâu mới nói: “Được rồi, cho dù không phải, như vậy án tử này không thể nhanh kết thúc, cô muốn cõng án tử trên lưng mười mấy năm chờ cho qua thời gian tố tục sao? Tôi coi như cô thật sự không có ý đó, tự bản thân cô cũng nên suy nghĩ một chút, hậu quả sau này sẽ kinh khủng, đến nhường nào.”
Chuyện khinh khủng, rốt cuộc là sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, nở một nụ cười bi thương, hai tay nhỏ bé và yếu ớt buông thỏng ở bên người.
... Còn có thể như thế nào đây? Khoảnh khắc cô đi ra khỏi toà nhà thị chính, xung quanh ánh đèn flash chớp nháy liên tục, lúc khuôn mặt tái nhợt của cô xuất hiện ở toàn bộ thành phố Z thì cô đã hiểu, thận phận và những chuyện cô đã trải qua bốn năm trước, đã không thể che dấu được nữa. Đấu thấu hoàn toàn thất bại, thế nhưng chính bản thân cô cũng đã thua bởi vì cô đã bị bôi nhọ vì chuyện này!
Cô căn bản là không hiểu rõ, chờ cho đến khi bản thân có thể bước ra khỏi sở cảnh sát, thì tương lai của cô sẽ ra sao đây.
“Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530509/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.