Môi của Thượng Quan Hạo tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu, vẫn như trước ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Được... Tôi cho em quyền lực này...”
Bên ngoài ánh sáng từ đèn flash kịch liệt loé sáng, tiếng người ồn ào, bị bảo vệ của toà thị chính ngăn cản, không ai có thể tiến vào trong.
Cảm giác được thân thể nhỏ bé của cô nép sát vào lòng, còn có hơi thở ấm áp và nước mắt nóng bỏng của cô, anh dường như ôm chặt cô tại chỗ, ôm lấy thật lâu, siết chặt, chết cũng không muốn tách rời.
“Thượng Quan tiên sinh...” Nhóm cảnh sát cũng vô cùng lo lắng đứng lên, tình hình càng xấu đi như vậy không phải là cách tốt.
Ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Hạo, cuối cùng cũng chuyển động.
Ngón tay thon dài luồn vào mái tóc mượt mà của cô, “Ở trong lòng tôi không cần ngẩng đầu, tôi mang em ra ngoài.”
Anh không biết cô có thể nghe thấy hay không, nhưng cánh tay to lớn đã nhanh chóng ôm chặt lấy cô, cảnh sát tách mọi người xung quanh ra, sau đó bọn họ cũng đi ra ngoài.
Đằng sau một hồi hỗn loạn.
Lisa cầm điện thoại gọi cho Lam Tử Kỳ, nhóm nhân viên của Tín Viễn bàn tán, đều là chuyện vài năm trước vợ của tổng giám đốc chết không rõ nguyên nhân, sự việc năm đó Thượng Quan Hạo đã cực lực che dấu, nhưng vẫn không thể ngăn nổi tin đồn lan truyền. Giang Dĩnh sắc mặt tái nhợt, bước trên đôi giày cao gót đến gần cửa sổ, ngón tay run run vén rèm lên, nhìn thấy rõ ràng mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530508/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.