Mắt Thượng Quan Hạo có phần nheo lại, nhìn vào người con trai tuổi còn trẻ nhưng lại cương quyết ở trước mặt, đem một tia sát khí rét lạnh hòa cùng đau nhức nặng trĩu ở trong ngực đè xuống, lãnh đạm mở miệng: “Cậu cho rằng nên như thế nào? Tôi phải đối xử với cô ấy như thế nào mới tốt?”
Vẻ mặt tuấn dật của Ngự Phong Trì có hơi đỏ lên, hận ý rất rõ rệt: “Loại chuyện này không cần tao dạy cho mày!”
Thượng Quan Hạo ngưng mắt nhìn hắn một lát, cười nhạt: “Ly hôn với Cẩn Lan, lấy cô ấy, phải chịu trách nhiệm với đứa nhỏ trong bụng cô ấy, có đúng không?” Hắn lóe ra một chút lạnh lẽo nhưng đau lòng tiếp tục nói “Cậu cho rằng cô ấy muốn gả cho tôi sao?”
Ngự Phong Trì lạnh lùng nói: “Cô ấy có muốn gả hay không là một chuyện, mày không mở miệng nói là một chuyện khác! Nếu như mày muốn hỏi lập trường của tao, tao hận không thể đem đứa bé của cô ấy tẩy sạch, cùng tao cao chạy xa bay, Ngự Phong Trì tao cho dù không thể cứu giúp, tao cũng sẽ dùng hết sức tới bảo vệ cô ấy!... Nhưng mà không được, đứa bé kia có một nửa dòng máu của cô ấy, nếu như bởi vì mày mà bắt cô ấy tự tay bỏ đi cốt nhục của mình, chuyện đó đối với cô ấy là không công bằng.”
Trong con mắt Thượng Quan Hạo, gió giục mây vần, biến ảo quyết liệt.
“Tôi sẽ suy xét ý kiến của cậu, trước đó thì tránh ra.” Hắn lại lần nữa lạnh nhạt xuống, bóng dáng rắn rỏi hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530469/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.