Tần Cẩn Lan bị lửa giận của hắn bất ngờ vùng lên làm cho sợ đến mất hồn, trong trí nhớ của cô hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ gầm lên với mình như vậy! Ngón tay cô ta run rẩy mở cửa xe đi xuống, nhưng vẫn không cam lòng gắng gượng nói: “Ở đây rất khó bắt xe, Hạo em thực sự...”
Tiếng lốp xe mài trên đường cắt ngang lời của cô ta, ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc lạnh như băng, trong phút chốc nhấn ga lên cực hạn, cũng không quản cửa xe đã đóng lại kỹ chưa mà phóng đi, Tần Cẩn Lan hét lên một tiếng, thắt lưng suýt nữa bị xe rời đi kéo xuống lảo đảo! Khi đứng vững lại cô ta vẫn còn kinh hoàng chưa bình tĩnh, ôm ngực nhìn theo bóng dáng chiếc xe dần rời đi, một luồng uất ức cuộn trào mà lên, tuyệt vọng hét lên một tiếng: “Thượng Quan Hạo!”
************************************
Đuổi theo chiếc xe thể thao màu đỏ rực kia, xe Thượng Quan Hạo một đường đến bệnh viện.
Tiếng phanh bén nhọn vang lên, xe ở phía trước đã dừng lại, bóng dáng hai người đi xuống.
Hình bóng đã lâu không gặp đang ở kia, một thân hình nhỏ bé yếu ớt từ trong xe đi xuống, Ngự Phong Trì đi qua dắt nàng, nàng cũng không hề cự tuyệt, chỉ là một bên mặt tái nhợt, một tầng băng gạc quấn trên trán càng tôn thêm vẻ đau buồn thê lương của nàng, vết thương ở trên cổ vẫn còn nhìn thấy rõ ràng.
Thượng Quan Hạo yên lặng nhìn lấy hình bóng ấy, tay đã gần như đem vô lăng bóp nát.
Hắn dựa vào ghế, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530464/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.