Tần Mộc Ngữ mất tích, bọn họ phát hiện ra là hai giờ sau khi đi dạo ở bờ biển về.
“Cô có ý gì? Đêm nay, bản ghi chép phòng cô ấy không có xáo trộn?” Thượng Quan Hạo lạnh lùng nhìn người nhân viên ở đại sảnh, nghiêm túc nói “Cô muốn nói là cô ấy căn bản không có trở về phòng?”
Nữ nhân viên kia lúng túng căng thẳng, gõ vài cái trên bàn phím tra dữ liệu, nói: “Đúng... Như ngài nói, cô ấy đêm nay căn bản là không trở về nghỉ ngơi.”
Đầu óc Thượng Quan Hạo ông ông một tiếng muốn nổ tung.
Mặt hắn tái nhợt, trong tiềm thức nghĩ là Tần Mộc Ngữ bỏ trốn! Nàng lại có thể dám ở ngay dưới mi mắt hắn mà lén trốn đi! Tần Mộc Ngữ, cô không muốn sống nữa có đúng hay không? Nhưng mà... Nàng có thật có lòng dũng cảm kia không?
Hắn luôn luôn uy hiếp cưỡng bức nàng, huống chi Tần Chiêu Vân bây giờ còn đang trong tay hắn, nàng làm sao dám trốn!
Hai tay chống trên mặt bàn, hình dáng cao ngất đầy khí khái, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Tần Cẩn Lan nghẹn lời, đi qua nhẹ giọng: “Hạo, nói không chừng bản thân cô ta thực sự rất muốn quay về sớm, nhưng mà còn có em ở đây mà, với lại cô ta ở trước mặt chúng ta giả bộ như vậy cũng rất đáng ghét...”
Thượng Quan Hạo đột nhiên kéo tay ra khỏi tay Tần Cẩn Lan, lạnh lùng quay người, lấy điện thoại trong túi ra gọi.
... Đúng vậy, trên người nàng không có tiền, càng không có cái gì phòng thân, coi như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530450/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.