Thượng Quan Hạo vung cánh tay khiến cho chiếc áo khoác đen của hắn rơi xuống, thân ảnh cao ngất hướng về phía chiếc ghế dài đi tới.
Trong không khí vắng vẻ lành lạnh, cổ tay bé nhỏ của Tần Mộc Ngữ đặt trên chiếc ghế dài, hàng mi vẫn còn ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng, vết tát đỏ hồng kia vẫn rõ rệt như trước.
Hắn cười khẩy, con nhỏ này còn tính đóng kịch sao? Chứng kiến Cẩn Lan như vậy, cô ta nên rất hài lòng mới đúng chứ?
Hắn đã nói, tất cả những thương tổn của Cẩn Lan, nàng đều phải trả giá không hơn không kém.
Thượng Quan Hạo từ từ cúi người, đấm vào chỗ tựa lưng của chiếc ghế, cổ tay áo đen như mực vương chút hương vị ảm đạm đến đáng sợ. Tần Mộc Ngữ đang ngủ say mê dường như cảm giác được một chút nguy hiểm, ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt khiến người khác cũng cảm thấy sởn gai óc, nàng chợt tỉnh táo trở lại.
Hai tròng mắt mở to, bầu không khí lạnh lẽo luồn qua quần áo mà thâm nhập vào cơ thể, hai tròng mắt chua xót của nàng một lúc sau cũng dịu lại, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Hạo, trong nháy mắt đã trở nên hoảng sợ, suýt nữa rơi xuống ghế!
Ánh mắt nàng cảnh giác như con nai con đang sợ hãi, khiến tâm trí Thượng Quan Hạo càng thêm âm lãnh.
Hắn cười nhạt: “Thế nào, luyến tiếc không đi? Còn muốn nhìn thấy cô ấy thảm như thế nào sao?”
Tần Mộc Ngữ nghe thấy giọng điệu châm chọc âm lạnh của hắn, chậm rãi ngồi xuống, làn tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530393/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.