Mãi đến đêm khuya, Tần Cẩn Lan mới dần tỉnh lại.
Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, cánh môi rách, hơi sưng đỏ, lông mi thật dài nhìn người đàn ông có thân ảnh cao ngất bên cửa sổ, lòng đau xót, tay nắm chặt ra giường, khẽ gọi một tiếng: “Hạo...”
Cơ thể Thượng Quan Hạo bỗng chốc cứng đờ, chậm rãi xoay người,đôi mắt sâu đong đầy yêu thương, nhìn cô.
Đến bên giường cô, cúi người ôm lấy cô nhẹ nhàng chỉ cách một tấm chăn, khẽ hôn vào trán cô, nhỏ giọng khàn khàn nói: “Đã tỉnh rồi à?”
Trong hơi thở ấm áp của hắn, hốc mắt cô đã ươn ướt: “Hạo...”
Thượng Quan Hạo ôm cô càng chặt: “Đừng nghĩ quá nhiều, cũng đã qua rồi, tĩnh dưỡng cho thật tốt...”
Tần Cẩn Lan đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt hắn, nhưng nửa chừng lại rút tay về, run giọng nói: “Đừng ôm em, em bây giờ rất dơ bẩn... thực sự rất bẩn...”
Con mắt Thượng Quan Hạo trở nên khát máu, đột ngột nắm lấy tay cô, rất nhanh.
“Em không bẩn, không bao giờ nhơ bẩn...” Giọng khàn khàn của hắn cất lên “Từ nay về sau không được nói như thế này nữa, anh yêu em, dù em có như thế nào anh cũng sẽ yêu em, trừ khi, em muốn để cho anh chết cùng với em...”
Hốc mắt Tần Cẩn Lan càng thêm ẩm ướt, vòng tay ôm lấy cổ của hắn, nghẹn ngào.
“Được rồi, thế Tiểu Ngữ đâu anh...” Tần Cẩn Lan khàn giọng hỏi “Em ấy đã về nhà chưa? Có hoảng sợ hay không?”
Hàng lông mày hòa nhã của Thượng Quan Hạo đột ngột tiêu tan, thay vào đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530392/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.