Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ nghiêng qua nhìn, lập tức khẩn trương đứng dậy: “Chị... Chị làm sao vậy? Làm sao vậy...Chị!!” Nàng bất thình lình chống giữ được thân ảnh đang co quắp sắp ngã xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, không hiểu chị làm thế nào mà trở nên như vậy!
Thượng Quan Hạo cũng nhìn thấy cảnh đó.
“Đã xảy ra chuyện gì?!” Giọng hắn trầm thấp chất vấn.
“Tôi không biết, chị...” Tần Mộc Ngữ khẩn trương ôm chặt chị, sốt ruột đến độ trán đã thấm đẫm mồ hôi “Chị làm sao vậy? Bụng có bị đau không?”
“Đau quá... cảm giác như muốn nôn...” Sắc mặt Tần Cẩn Lan vàng nhợt nhạt, môi không chút sắc máu “Thật khó chịu... đưa chị đến bệnh viện...”
Trong ngực Thượng Quan Hạo đột nhiên đau nhức đứng dậy, nhìn nàng, giọng nói khàn khàn: “Cẩn Lan, ráng chịu đựng một chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện!”
Trên đường lớn, một chiếc xe màu bạc xa hoa đột nhiên phanh lại, lùi lại, hướng về phía ngược lại, điên cuồng chạy!
************************************
Lần thứ hai tới bệnh viện, Tần Mộc Ngữ lại càng lo lắng, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại, nhìn các bác sỹ vội vàng đến vội vàng đi, trong lòng vô cùng lo lắng và đau xót. Trên giường bệnh, Tần Cẩn Lan nôn kịch liệt, cả người xuất hiện triệu chứng mất nước.
Nàng che miệng lại, trong ngực như dao đâm đến đau nhức.
Một trận dày vò, tình trạng của Tần Cẩn Lan cuối cùng cũng ổn định, Thượng Quan Hạo vẫn luôn ôm lấy cô, cả người cũng toát đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt sâu như biển, cuồn cuộn gợn sóng, mãi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530364/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.