Trước cửa sổ hành lang bệnh viện, Tần Cẩn Lan che miệng đứng thẳng người, tâm tư như bị đè nặng, cả người không nhịn được mà run rẩy.
“Chị...” Nàng chạy tới, hơi thở dốc, trong ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
“Chị em xin lỗi... em không biết vì sao ba lại quyết định như vậy.” Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng hít một hơi mở miệng nói “Em thật sự chưa bao giờ để ý đến công ty, dù chỉ một chút kiến thức về quản lý em cũng không biết, em...”
“Em đừng nói nữa.” Tần Cẩn Lan ngắt lời nàng.
Cô xoay người, trong mắt mang theo tầng nước mắt mỏng manh, im lặng một lúc, rồi lại cười, mang chút châm biếm: “Tiểu Ngữ, chị nghĩ em tới nhà này lâu như vậy chắc cũng đã nhìn ra, ba không thích chị, mãi mãi là không thích, cho dù chị có nỗ lực vất vả như thế nào, ông cũng đều không quan tâm, trước kia chị vẫn cảm thấy có thể cứu vãn được, thực sự... tình yêu của ba dành cho chị còn có thể cứu vãn được...”
Nói ra những lời này cô có chút khó thở, dừng lại, thở dốc một hồi rồi mới tiếp tục nói: “Mộc Ngữ, thế giới này quả thật không công bằng, em đã đến nhà này lâu như vậy, chị đối xử với em không bạc - nhưng em xem, sự thực lại như thế này.”
Đáy mắt Tần Cẩn Lan lộ ra tia băng lạnh: “Chị là một kẻ thất bại, thất bại thảm hại.”
Nói xong, cô cười lạnh xé tấm danh thiếp của mình, mặt trên có đề tước hiệu tổng giám đốc càng khiến cô cười mỉa mai, trực tiếp ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530357/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.