“Tần tiểu thư, có vấn đề gì muốn nói không?” Vị bác sỹ thấy nàng ngây người, mở miệng hỏi.
“À, không có.” Tần Mộc ngữ cầm bản bệnh án trả lại “Khi nào có kết quả chuẩn bệnh thì nói cho tôi, tôi muốn biết rõ ràng bệnh tình của ba tôi, có thể chứ?”
Bác sỹ gật đầu: “Được, không có vấn đề gì.”
Tần Mộc Ngữ từ trong phòng làm bác sỹ đi ra, một mạch các suy nghĩ liên tiếp nhau, hai năm trước Thượng Quan Hạo rõ ràng đã khiến ba phát bệnh, vì sao chị vẫn còn bênh vực hắn như thế? Chị đã thương hắn đến nỗi không còn quan tâm đến chuyện gì khác nữa sao?
Đi đến chỗ quẹo nàng bước từng bước, ánh mắt nhìn về phía hai người đang đứng trước cửa sổ.
Tần Cẩn Lan có chút yếu ớt tựa vào ngực Thượng Quan Hạo, trong mắt ẩm ướt, tay vòng qua thắt lưng cường tráng của hắn. Bước chân nàng ngay tức khắc dừng lại, cổ họng như bị chặn lại, không dám đi qua, mắt Thượng Quan Hạo lơ đãng đưa lên, cùng ánh mắt nàng giao nhau.
“Đừng khóc... ông ấy sẽ không có việc gì đâu...” Thượng Quan Hạo cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành Tần Cẩn Lan, ngón tay ôn nhu mân mê sợi tóc mềm mại của cô, thấy cô vẫn còn thương tâm, đơn giản hôn khoá trụ cánh môi cô, đem nghẹn ngào cùng chua xót của cô mà nuốt vào trong.
Hôn kịch liệt triền miên, đổi lại tiếng than nhẹ của Tần Cẩn Lan, vẻ mềm yếu của cô càng khiến hắn tăng thêm cường thế, kích thích thần kinh hắn.
Tần Mộc Ngữ cứng lại, xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-hao-mon/530354/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.