Cậu Ba đã không nói thì thôi, một khi mà cậu mở miệng nói chuyện thì lúc nào cũng làm cho tôi phải đau đầu rồi ăn không ngon, ngủ không yên. Khổ thiệt, nói gì thì nói thẳng luôn cho người ta biết đường mà tính. Cứ nói úp úp mở mở, tôi có phải là Út Lụa đâu mà biết là cậu ấy muốn nói cái gì. Lạ lùng!
Chuyện của cậu Ba cứ khiến tôi suy nghĩ hoài, bản lĩnh thì tôi có đó, nhưng kêu tôi chủ động tới gặp cậu Ba để hỏi chuyện thì thú thật là tôi không có dám. Cũng may trong lúc đang lớ ngớ ngơ ngác thì lại nhận được cuộc gọi của bà Mười Chi, bà ấy gọi tới là để thông báo cho tôi biết vài việc.
Vừa bắt máy, giọng của bà Mười Chi đã vang lên ầm ầm:
– Ừ tao hỏi dùm mày rồi đó… thầy Chí đúng là ở chỗ tao… à mà cũng không gần nhà tao lắm đâu nghen.
Nghe thấy có manh mối, tôi liền hỏi.
– Vậy bà biết nhà thầy Chí gì đó không? Bà tới hỏi dùm tôi được không?
Bà Mười Chi khàn giọng, bà hỏi:
– Hỏi cái gì? Mà làm gì hỏi được, ổng có còn ở đây đâu mà hỏi?
Tôi ngạc nhiên, hỏi gấp.
– Là sao? Chứ ổng đi đâu rồi bà Mười?
Giọng của bà Mười hơi trầm, nghe qua không được lảnh lót như thường khi.
– Đi đâu mất tiêu ai mà biết, tao có cho người tới nhà kiếm nhưng không thấy ai. Hỏi bà con xung quanh thì người ta nói thầy Chí đi đâu đó rồi, ổng hay đi lắm, đi đi về về khó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-cua-mo-tu/438336/chuong-20.html