BỆNH VIỆN HOÀNG GIA.
Phó Thiếu Thần chạy thật nhanh đến nhưng mọi thứ trước mắt hắn cứng đờ, sắc mặt ai cũng ủ rũ đặc biệt là Mộ Thu Ly...bà ấy ngã gục xuống sàn, nước mắt chảy dài vô thức trên khuôn mặt càng khiến tim hắn co thắt lại.
Hơn một lúc lâu, bác sĩ bước ra ngoài tháo khẩu trang mà nghiêm nghị nói khá gấp gáp.
"Bệnh nhân muốn gặp Phó Thiếu Thần và Bạc Nhiên ở đây có hai người đó không"
"Có..tôi đến đây"
Bạc Nhiên đỗ mồ hôi ướt nhẹp trên trán chạy lại chỗ của Phó Thiếu Thần nói, cả hai nhanh chóng chạy vào phòng bệnh ngay.
Phó Tâm Kiên yếu ớt nhìn thấy hai người thì nhợt nhạt cười một tiếng chậm rãi mở miệng.
"Bạc Nhiên...ta xin lỗi con, là ta hại gia đình con xa cách bao năm...hại con sống khổ suốt cả một tuổi thơ.. ta chỉ muốn xin lỗi con và lão Tần.."
"Thiếu..Thần..con phải nhất định sống thật hạnh phúc không được làm cho con bé đau khổ..nhớ chưa"
"Con biết rồi..ba nhất định sẽ khoẻ lại thôi"
"Thu Ly đâu..ta muốn gặp cô ấy..lần cuối"
Bạc Nhiên nhanh chóng ra ngoài gọi Mộ Thu Ly vào ngay, lúc này cô không còn hận mà ngược lại cảm thấy thương tâm mà khoé mắt đỏ hoe.
"Lão gia..lão gia..đừng bỏ tôi mà.."
Mộ Thu Ly đẩy cửa chạy vào nắm chặt tay ông không ngừng vừa khóc vừa nói.
"Thu Ly..cả đời ta làm em khổ tâm, thật sự xin lỗi Thu Ly em hãy tha thứ cho ta.."
"Em không hận lão gia đâu mà..xin người hãy ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-bac-ti/2255689/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.