*Răng nanh
Hằng Hà biểu tình chết lặng đẩy xe lăn ra ngoài, nhân viên công tác còn lại ở căn cứ nhìn thấy anh ta cùng Nguyệt Ảnh xuất hiện đều thực kinh ngạc, ào ào tiến lên ngăn trở, nhưng khi cùng Nguyệt Ảnh bốn mắt nhìn nhau lập tức ôn thuận cúi đầu khép tay, nếu nói tập thể cung tiễn y rời đi cũng chẳng qua là như thế.
Bọn họ cứ như vậy một đường thông suốt ra khỏi cửa chính trung tâm gene, Nguyệt Ảnh nâng tay tùy tiện chỉ một chiếc phi hành khí, Hằng Hà đưa y vào, còn mình thì ngồi vào ghế lái.
“Lên mặt đất đi, " Nguyệt Ảnh ra lệnh.
“Vâng.” Hằng Hà khởi động động cơ, phi thuyền lướt qua đường hầm thật dài, lên căn cứ bên trên.
Nguyệt Ảnh ngồi bên cửa sổ, y đã mấy ngàn năm chưa được thấy thế giới bên ngoài chân chính, Tinh Lâu vì y sáng lập mạng Thiên Nguyên, để cho ý thức của y có thể tự do qua lại trên mạng, nhưng lại không cách nào vượt qua một bước thứ nguyên (hiểu nôm na là một chiều không gian khác) này.
Giờ đây y rốt cục có thể thấy tận mắt thế giới, nhưng không có thị lực đặc thù của người Thiên Túc, trong bóng đêm chỉ có thể bắt giữ những đốm sáng đèn hắt đến từ mặt đất.
"Xin hỏi tiếp theo đi đâu?” Hằng Hà hỏi, anh ta đã hoàn toàn nằm trong khống chế của Nguyệt Ảnh.
“Chờ ở đây là được, sẽ có người tới đón ta."
Nguyệt Ảnh vừa dứt lời không lâu, một chiếc phi thuyền cỡ trung giải trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-tu/2098212/quyen-2-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.