Tiếu: Cười; Túy: Say
Doanh Phong cất bước vội vàng đi trong sân trường, qua một ngã rẽ, dãy lầu ký túc xá xuất hiện trong tầm nhìn, anh theo bản năng liền hướng về cửa sổ phòng ngủ của mình nhìn sang.
Khi thấy nơi đó không một bóng người, Doanh Phong cảm giác động tác của mình có chút dư thừa, Lăng Tiêu làm sao có thể không có việc gì làm mà ghé mình trước cửa sổ chờ anh chứ? Hôm nay là kỳ phấn khởi (sau khi rút máu) của em ấy, nhất định nếu không phải đang lên mạng thì là cùng Tóc đỏ chơi game rồi.
Bất quá rất nhanh là có thể nhìn thấy người, nghĩ đến đây, anh lại rảo bước nhanh hơn.
"Doanh Phong."
Một thanh âm xa lạ vang lên phía sau, Doanh Phong dừng bước lại, muốn nhìn một chút là ai đang gọi mình.
Từ sau cây đi ra một người, dáng người thẳng tắp, thần thái tuấn dật, một đôi mắt hoa đào phi dương, gương mặt đó có chút quen thuộc, nhưng lại thực xa lạ, Doanh Phong hình như đã gặp ở đâu.
"Nghĩ không ra sao?" Đôi môi mỏng manh của người đó mím một cái, cười đến cao thâm khó dò.
Nếu không phải do mái tóc màu vàng nhạt đó rất hiếm thấy, Doanh Phong thật đúng là nghĩ không ra người kia là ai, bất quá y vừa hỏi như vậy, khiến Doanh Phong có ấn tượng, chính là không dám xác định.
"... Trục Nguyệt?"
Trục Nguyệt cười càng sâu thêm, “Thực vinh hạnh khi anh vẫn còn nhớ tôi.”
Doanh Phong không mấy tin tưởng từ đầu đến chân nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-tu/2098211/quyen-2-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.