Sáng hôm sau khi Doanh Phong tỉnh lại, Lăng Tiêu đang ngủ rất trầm, có lẽ đã thật lâu chưa từng có giấc ngủ ngon như vậy, ngay cả động tĩnh khi Doanh Phong ngồi dậy cũng không quấy nhiễu đến cậu.
Không đánh thức Lăng Tiêu, Doanh Phong một mình rời khỏi ký túc xá, theo địa chỉ đã hỏi thăm được, đi vào một tiệm vũ khí lạnh. Dù Thiên Túc có được rất nhiều vũ khí công nghệ cao, nhưng chủy thủ vĩnh viễn là binh khí luôn đem bên mình của mỗi người, ở thời đại công nghiệp hiện đại hoá này, nghề chế tạo chủy thủ thủy chung vẫn duy trì hình thức truyền thống thuần thủ công để tạo ra.
Lúc Doanh Phong vào tiệm, chủ tiệm đang lui cui trên bàn làm việc đầu cũng không ngẩng, nghe được có khách đến cửa, vẫn vùi đầu hỏi một câu, “Có gì cần giúp sao?”
Doanh Phong đi qua, thấy hắn đang cẩn thận mài lưỡi của một thanh chủy thủ, “Chủy thủ lúc trước gãy, muốn đổi một cái mới.”
Chủ cửa hàng lúc này mới ngẩng đầu, quan sát ánh mắt anh một chút, “Chủy thủ mà cũng có thể gãy, chém thứ gì mà cứng vậy a? Tôi thấy cậu đã trưởng thành, vậy chủy thủ của khế tử cậu có mang tới không?"
“Chính là của cậu ấy bị gãy.”
“Vậy có mang cái của mình tới không?”
Doanh Phong không rõ vì cái gì nhất định phải mang đến, “Giữa hai cái có quan hệ sao?"
“Thật ra cũng không nhất thiết, nếu cậu không mang, tôi sẽ chỉ có thể cho cậu mấy cái thông dụng, chính là vài loại thiếu niên dùng.”
“Cái của thiếu niên và người trưởng thành có gì khác nhau?"
Chủ tiệm thẳng thắn lấy ra hai thanh chủy thủ bình thường nhất, lấy phần chuôi đặt tiếp hợp, dùng sức một cái, hai thanh chủy thủ liền nháy mắt kết hợp thành một vũ khí có thể công kích song hướng.
“Thấy chưa? Toàn bộ chủy thủ của thiếu niên đều có thể giống như vậy hợp hai làm một," hắn xoay cổ tay vài cái, thế công kín không kẽ hở, từ góc độ nào cũng có thể đâm bị thương địch nhân, "Nhưng người trưởng thành thích trang trí một chút trên chủy thủ của mình, như vậy cũng chỉ có hai cái của khế chủ và khế tử mới có thể hợp cùng một chỗ."
Doanh Phong vẫn là lần đầu tiên nghe nói chủy thủ có loại công năng này, vì thế cũng đem của mình rút ra cho hắn.
“Có phối ngẫu khắc tên viết tắt của song phương, có khắc ngày ký khế ước, có khắc huy chương hoặc đồ đằng*, cậu muốn khắc gì đây?”
*Đồ đằng: Vật tổ, thường là động vật, biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia tộc.
Doanh Phong nghĩ nghĩ, "Khuê."
“Sinh vật hi hữu 3S Khuê? Thật là yêu cầu hiếm thấy.”
Chủ tiệm thiết kế đồ án tốt, vừa điêu khắc, vừa cùng Doanh Phong nói chuyện phiếm.
“Cậu có biết, hiện nay vũ khí tính sát thương lớn tầng tầng lớp lớp, tấn công theo vùng là không thể địch nổi, vì cái gì chúng ta mỗi người còn phải trang bị một thanh vũ khí lạnh xưa đến cơ hồ sắp bị loại bỏ như vậy không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì người Thiên Túc tốc độ tấn công và né tránh rất nhanh, vũ khí công kích tầm xa cần nhắm chuẩn mục tiêu, ngược lại sẽ liên luỵ tốc độ của chúng ta, đứng yên thì càng dễ trở thành mục tiêu của địch nhân, đây là một trong những nguyên nhân."
“Về phần nguyên nhân thứ hai, thật lâu trước kia, chủy thủ là vũ khí thiết yếu của sát thủ, không phải dùng để giết người khác, mà là dùng để giết chính mình. Trong lúc nguy cấp tự sát, để chính mình không đến mức rơi vào tay địch nhân, như vậy cũng sẽ không bán đứng tin tức cố chủ."
“Ông nói chúng ta trước kia là sát thủ?"
Chủ tiệm cười cười, "Vấn đề này rất khó mà nói, nhưng có thể khẳng định chính là, rất nhiều ngoại tộc đối với cấu tạo gene của chúng ta rất hứng thú, bọn họ hy vọng có thể bắt sống một người Thiên Túc, nghiên cứu cấu tạo sinh lý khác hẳn họ của chúng ta.”
“Họ muốn móc mắt chúng ta, xem chúng ta vì sao có thể nhìn rõ trong cường quang lẫn hắc ám (ánh sáng mạnh và không ánh sáng); muốn giải phẫu thân thể của chúng ta, tìm kiếm bí mật vì sao chúng ta không bệnh tật; muốn biết vì cái gì chúng ta chỉ cần đầu cùng trái tim hoàn hảo không tổn hao, còn những bộ phận trọng yếu khác đều có thể tái sinh.”
“Nhưng sở dĩ mấy ngàn năm nay họ đều không thành công, chính bởi vì không có một người Thiên Túc nào còn sống mà bị bắt giữ, cậu hiểu ý tôi không?”
Hắn cầm phần mũi nhọn chủy thủ trong tay nhắm ngay ngực vờ đâm một cái, “Thời khắc mấu chốt, một kích mất mạng, linh hồn tự động trở về điểm xuất phát, ngay cả thi thể cũng sẽ không lưu lại."
"Cho nên nói, đây mới là ý nghĩa tồn tại chân chính của chủy thủ, vô luận thời gian có trôi đi bao nhiêu thế kỷ nữa, kết quả cũng như nhau."
Trong khi nói chuyện hắn đã điêu khắc xong hoa văn, hai thanh chủy thủ, một cái khắc chìm, một cái chạm nổi, thiên y vô phùng* khớp với nhau.
*Thiên y vô phùng: Áo trời không hiện chỉ may, ý nói rất hoàn mỹ.
Chủ tiệm xác nhận không có vấn đề liền đem đồ án tiêu hủy, "Hiện tại chủy thủ của cậu và khế tử của cậu là độc nhất vô nhị, sau này cũng không có ai có thể sử dụng lại đồ án này, dù có bị mất cũng chỉ có thể mua mới cả hai thanh, không thể bổ sung riêng một thanh được.”
Doanh Phong cảm ơn, mang hai thanh chủy thủ đã qua gia công, tới trạm kế tiếp đã định sẵn.
Sách chính là dạng sản phẩm thứ hai không bị đào thải từ xa xưa, nghe đồn tổ tiên người Thiên Túc có được trí tuệ chí cao vô thượng, trữ lượng sách vở của họ trong thiên hà không ai bằng, có nhiều sáng tác được dịch ra nhiều loại ngôn ngữ lưu truyền rộng rãi.
Tại thời đại thay thế phẩm của thư sách nhiều vô số kể này, sách giấy vẫn đang được bảo lưu, mà còn là lựa chọn hàng đầu cho người muốn tiếp thụ tri thức, đây không phải bước lùi của văn minh, mà là xuất phát từ trí kính đối với người đi trước.
Doanh Phong là người luôn rất ít cùng người khác trao đổi, càng có khuynh hướng sử dụng loại phương pháp này thu giữ tất cả những gì anh muốn biết, giá sách khoa học xã hội, là khu vực anh chưa bao giờ đặt chân đến, trong này chỉ có một số rất ít sách lý luận bị vắng vẻ ở tầng trên cùng giá sách, còn lại đều là những sách bán chạy bìa xanh xanh đỏ đỏ, 《 Khế chủ và khế tử tân hôn —— một trăm câu hỏi 》,《 Tìm kiếm linh hồn đã mất —— đi vào thế giới nội tâm khế tử 》 hoặc là những loại như vậy.
Doanh Phong ngẩng đầu lần lượt theo thứ tự đọc qua những tên sách ở tầng trên cùng, có một cuốn tác phẩm lớn vừa dày vừa nặng dị thường bắt mắt, đầu đề là 《 Lịch sử phát triển chế độ hôn nhân Thiên Túc 》, anh đưa tay muốn lấy, lại ngay trong nháy mắt đụng tới gáy sách dừng động tác lại. Anh nhớ rõ lần trước đến thư viện, muốn lấy sách trên tầng cao nhất, anh phải hơi kiễng chân, nhưng hiện tại... Anh cúi đầu nhìn nhìn hai chân của mình, gót chân không có nửa điểm ý tứ phải rời khỏi mặt đất.
Doanh Phong lấy sách xuống, trên phần mục lục chương một là bắt đầu từ Ký khế ước, nhưng khi anh lật đến trang đó lại phát hiện những trang liên quan đã bị nhất tề dùng dao rọc mất, một trang cũng không lưu lại.
Anh nghi hoặc trả sách về, lật mở một quyển chủ đề tương tự khác, cũng phát hiện chuyện đồng dạng, tựa hồ có người tận lực đem phần này phá huỷ, không muốn hậu nhân biết căn nguyên đích thực của ký khế ước.
Tạm gác lại nghi hoặc trong lòng, Doanh Phong lựa chọn hai cuốn sách lý luận không liên quan khác, lần này số trang bên trong đều đầy đủ, trong đó giới thiệu về tâm lý của song phương. Khi anh chọn xong sách chuẩn bị rời đi thì tầm mắt trong lúc vô ý lướt qua một quyển sách bán chạy tên là 《 Trấn an và bảo vệ khế tử trong kỳ nguy hiểm 》, nhìn chằm chằm cái tiêu đề do dự một chút, Doanh Phong rốt cục vươn tay lấy.
Một bàn tay cùng anh đồng thời đưa tới, mục tiêu là một cuốn sách khác sát cuốn của anh, vì cách quá gần, tay Doanh Phong thiếu chút nữa đụng với người đó.
Hai người theo bản năng quay đầu, khi nhìn thấy đối phương, một người nhướng mày, một người chấn động, ngay cả sách vốn ôm trong tay cũng không cẩn thận làm rớt.
Từ hôm trước ở nhà ăn cùng Trục Nguyệt lãnh ngữ tương hướng (nói lời lạnh lùng với nhau),Doanh Phong không gặp lại người này, cũng trăm triệu lần không thể tưởng được sẽ nhìn thấy đối phương trong trường hợp này. Trục Nguyệt đối ngoại tuy luôn một bộ lo lắng sợ hãi, nhưng hôm nay biểu hiện lại càng rõ, Doanh Phong mẫn tuệ phát giác điểm này, lại cúi đầu nhìn mấy cuốn sách rơi trên đất, 《 Luật hôn nhân Thiên Túc 》, 《 Quyền lợi khế chủ 》, 《 Khế tử luận 》... Toàn bộ đều là những sáng tác nghiên cứu về quan hệ phối ngẫu, chẳng có quyển nào là có vẻ Trục Nguyệt hiện tại dùng được.
Trục Nguyệt cũng không nghĩ sẽ gặp Doanh Phong, ánh mắt hiểu rõ hết thảy của đối phương, giống như có thể nhìn thấu bí mật dưới đáy lòng cậu. Cậu tay vội chân loạn đem sách bị rớt nhặt lên, một câu cũng không nói quay đầu rời đi, đối với cậu một người từng chẳng có việc gì cũng đuổi theo Doanh Phong mà nói, là vô cùng khó được.
Doanh Phong cảnh giác đem chuyện này phân tích một lần trong đầu, vẫn nghĩ không ra cậu ta vì sao phải mượn loại sách này, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ mãi mà không rõ, cuối cùng vẫn là cầm mấy cuốn sách anh đã mượn đi làm thủ tục mượn sách.
Trục Nguyệt khẩn trương ôm sách chạy về ký túc xá, đóng cửa lại rồi ngực vẫn còn không ngừng hổn hển. Xác nhận chính mình bây giờ đã an toàn, Trục Nguyệt thật cẩn thận xốc gối và nệm lên, cậu đã mất khí lực rất lớn đem nơi này cải tạo ra một cái tầng ngầm, sau khi ván giường bị dỡ lên, lộ ra Trấn hồn thạch bên trong.
Từ khi cậu đem Trấn hồn thạch giấu ở nơi này, mỗi đêm đều mơ cùng một giấc mơ kỳ quái, thời gian đầu rất mơ hồ, sau dần dần trở nên rõ ràng, tuy đến nay vẫn không hiểu hàm ý giấc mơ đó, bất quá một ý nghĩ to gan đã nảy sinh trong lòng cậu.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa dồn dập, Trục Nguyệt hoảng sợ, vội đem tầng ngầm khôi phục nguyên trạng, tận khả năng ngụy trang bên ngoài thật bình thường, lúc này mới mở cửa.
Ngoài cửa, có thầy huấn luyện, thầy tổng giám thị, thậm chí còn có hai quân nhân mặc chế phục quân bộ, tim Trục Nguyệt lập tức nhảy lên tới cổ họng.
“Xin chào bạn học, vì nghi ngờ có khả năng có vật phẩm nguy hiểm bị mang vào ký túc xá, không khỏi tạo thành tai hoạ ngầm cho an toàn của mọi người, chúng tôi cần kiểm tra mỗi một chỗ trong ký túc xá, hi vọng cậu có thể phối hợp.”
Trục Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, cậu biết rõ, căn bản không tồn tại cái gì vật nguy hiểm, mục tiêu của bọn họ chính là Trấn hồn thạch.
Chính là cậu không có biện pháp gì cự tuyệt, đành cúi đầu đứng qua một bên, đồng thời cầu nguyện trong lòng tầng ngầm sẽ không bị phát hiện.
Người quân đội tỉ mỉ tra xét trong ký túc xá cậu, sau khi tìm tòi một vòng không có kết quả, tầm mắt một người trong đó rơi vào đầu giường. Nhịp tim Trục Nguyệt gần như đình chỉ, cũng may người đó chỉ nhìn nhìn, sau đó cùng đồng bạn liếc nhau một cái, lắc lắc đầu với nhau, tỏ vẻ nơi này cũng không có vấn đề.
“Đã làm phiền,” họ rời khỏi phòng Trục Nguyệt, lại gõ cửa phòng ký túc xá cách vách.
Doanh Phong mới vừa vào phòng không lâu. Lúc anh trở lại Lăng Tiêu đã tỉnh, nhưng cứ nằm lỳ trên giường không dậy, vừa thấy anh tiến vào, lười nhác lập tức biến thành cảnh giới, gối đầu lúc trước cậu ôm trong lòng bị chậm rãi buộc chặt, trở thành đạo cụ dùng để phòng ngự, Doanh Phong cơ hồ có thể thấy lông sau lưng cậu ấy từng chút một dựng thẳng.
Kỳ thật Doanh Phong lần nữa đối mặt cậu cũng không quá tự nhiên, lần trước khi chuyện phát sinh ở khu mỏ đầu óc anh cũng không thanh tỉnh, Lăng Tiêu lại càng gần như hôn mê, nhưng mà hôm qua, anh toàn bộ hành trình đều tỉnh táo, Lăng Tiêu hẳn là cũng không hoàn toàn mất trí nhớ, hai người quan hệ lãnh đạm xảy ra kết hợp thân mật, nhất thời đôi bên đều không thể thích ứng.
Ngay khi lúng túng lan tràn thì một trận đập cửa đánh vỡ cục diện bế tắc này, vẫn nhóm người đó, vẫn viện cớ đó, Doanh Phong lập tức liên tưởng đến Trấn hồn thạch thầy đã nói hôm trước, không thể tưởng được cục đá này quan trọng như vậy, lại có thể khiến quân đội không tiếc tự mình tới cửa điều tra.
Anh nghiêng người để họ vào phòng, Lăng Tiêu đã thừa lúc này từ trên giường bò dậy.
Thầy giáo thấy cảnh đó, trong lòng trái lại thực vui mừng, tuần trăng mật chân chính, vốn nên là hai người dính lấy nhau ngả ngớn trên giường vượt qua.
Người trong quân đội lục soát mỗi một góc trong ký túc xá, tự nhiên cũng không buông tha cái hộp mà Lăng Tiêu cực kỳ khẩn trương đó, Lăng Tiêu thấy cái hộp bị lục ra, lập tức nhào lên ôm lấy, chết cũng không chịu buông tay.
Hành động của cậu làm mọi người sinh nghi, "Chúng tôi cần kiểm tra thứ bên trong.”
“Trong này không có thứ các anh muốn tìm!” Lăng Tiêu mãnh liệt cự tuyệt, "Đây là vật phẩm riêng tư của tôi, tôi cự tuyệt kiểm tra."
“Chúng tôi có lệnh lục soát.” một người trong đó nói xong, người còn lại lập tức đưa ra văn kiện, "Có quyền kiểm tra mỗi một thứ trong tòa ký túc xá này.”
"Không được!" Lăng Tiêu ôm chặt hơn nữa, "Tôi sẽ không cho mấy người xem!"
Hai người lại trao đổi ánh mắt, đồng thời tiến lên một bước, rất có ý tứ cường đoạt.
"Chờ một chút!"
"Dừng tay!"
Hai thanh âm đồng thời vang lên, một đến từ thầy huấn luyện, một đến từ người từ đầu đến cuối không nói gì Doanh Phong.
Thầy huấn luyện tiến lên dàn xếp, "Lăng Tiêu, bọn họ chỉ xem qua, sẽ không lấy đồ của cậu đi, cậu cho họ nhìn qua một chút đi."
“Tôi không cho!” Lăng Tiêu cự tuyệt phi thường rõ ràng, "Muốn mở cái hộp này ra, trừ phi giết tôi đi!”
"Này..." Ngay cả thầy huấn luyện cũng không hiểu được cậu vì sao phản ứng mãnh liệt như vậy.
“Tôi biết thứ các anh muốn tìm là gì,” Thanh âm Doanh Phong từ một phía khác căn phòng truyền đến, "Tôi cũng cam đoan trong đó không phải thứ các anh muốn.”
Vài người đều quay đầu lại hướng mắt về anh.
“Tôi và Lăng Tiêu ở nơi xảy ra chuyện là được người quân đội cứu ra, ở trạm cấp cứu quân bộ đã kiểm tra toàn diện, nếu có mang ra cái gì, lúc đó sớm đã bị phát hiện, không có khả năng trộm đem nó về.”
"Đúng vậy, " lời của anh nhắc nhở thầy huấn luyện, “Là tôi tự mình hộ tống bọn họ ra khỏi khu mỏ, tôi cũng đảm bảo trên người bọn họ lúc ấy tuyệt đối không có Trấn hồn thạch," Biết lời mình không có trọng lượng, hắn lại lôi Phục Nghiêu ra đè thêm lên, “Lúc ấy Phục Nghiêu thiếu tướng có mặt ở đó, các anh có thể tìm hắn xác nhận."
Hai quân nhân bán tín bán nghi, tầm mắt vẫn đảo quanh cái hộp trong lòng Lăng Tiêu.
"Trong hộp là vật phẩm riêng tư của chúng tôi,” Doanh Phong biết nếu không tìm ra một lý do thích hợp, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, "Các anh biết là thứ gì rồi đó.”
Mọi người ở đây đều sửng sốt, bọn này đâu có biết đâu a?
Doanh Phong một bộ muốn nói lại thôi, “Chúng tôi trưởng thành chưa bao lâu, cũng mới vừa lấy được quyền hạn tiến vào khu dành cho người lớn trên mạng.”
Mọi người tỉnh ngộ, không có thiếu niên nào lại không âm thầm hướng tới khu dành cho người lớn trên mạng Thiên Nguyên, rất nhiều người chuyện đầu tiên làm sau khi thành niên, chính là lên đó mở rộng tầm mắt. Khu trưởng thành có bán đủ kiểu đạo cụ hiếm lạ, khó tránh khỏi sẽ vì tò mò mua về thử, nếu như là lý do này, vậy hành vi đó của Lăng Tiêu cũng chẳng có gì lạ.
Ánh mắt thầy huấn luyện lại bay qua đây, không thể tưởng được hai người các cậu ký khế ước ký đến nỗi tâm không cam lòng không nguyện, mà chơi được rồi lại cởi mở đến thế, thầy tổng giám thị thì nghiêm mặt.
“Là học sinh đã trưởng thành, loại hành vi này của các cậu có thể lý giải, nhưng xin chú ý xung quanh đa số đều là thiếu niên vị thành niên, xin bảo quản tốt vật phẩm riêng tư của các cậu, đừng tạo thành ảnh hưởng không tốt."
Doanh Phong diện vô biểu tình đáp, “Đã biết.”
Lăng Tiêu cúi đầu, ngón tay sắp bóp nát cái hộp, những người khác chứng kiến bộ dạng này của cậu, đều cho là cậu đang thẹn thùng.
Người quân đội tiếp nhận lý do này, chủ yếu vẫn là có lời thầy giáo đảm bảo, "Chúng tôi sẽ trở về xác nhận với thiếu tướng Phục Nghiêu, vừa rồi nếu có hành vi gì thất lễ thật xin lỗi."
Doanh Phong gật đầu, đưa đoàn người ra ngoài.
Lại quay đầu, cái hộp của Lăng Tiêu lại không biết bị giấu đi đâu. Doanh Phong biết lời nói vừa rồi sẽ làm Lăng Tiêu cảm thấy bối rối, nhưng cậu từ đầu đến cuối không phản bác, tức là thứ gì đó trong hộp một khi bị phơi bày, kết quả có thể so với đạo cụ người lớn còn khiến cậu nan kham hơn, vì thế đối với đồ vật bên trong, Doanh Phong càng thêm hiếu kỳ.
“Cậu có định cho tôi liếc mắt xem qua một cái không?”
Thái độ Lăng Tiêu trở nên không quá giống bình thường, không cự tuyệt, cũng không đồng ý.
Ánh mắt cậu lóe sáng phiêu qua một bên, cuối cùng cho anh một câu trả lời lập lờ nước đôi.
“Nếu một ngày kia tôi chết, anh liền mở ra xem đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]