Tối hôm đó Tần Minh Hạo ở lại phòng làm việc cho đến khuya, không phải vì anh không muốn trở về phòng cùng Đặng Linh Vi mà là công việc thật sự quá nhiều, dường như đã chất đống thành núi, có làm mãi làm mãi cũng không thể giải quyết được.
Vậy là anh bèn mệt mỏi khép tài liệu lại để sang một bên và đi đến bên cửa sổ, anh lấy trên bài một hộp thuốc lá và lấy ra một điếu thuốc, vừa nhâm nhi điếu thuốc cay nồng vừa ngẩng đầu ngắm ánh trăng sáng trên cao.
Ánh trăng tuy mờ mịt nhưng lại gợi cho anh một cảm giác êm dịu, lúc này anh mới phát hiện ra, không phải chỉ có ánh đèn đủ màu sắc mới có thể hấp dẫn con người mà những thứ đơn giản, nhỏ bé thậm chí như bị lãng quên cũng có thể làm điều đó, làm cho người ta say đắm. Có lẽ... đây không phải là đang muốn nói đến ánh trăng huyền ảo trên cao và đèn đô thị sáng chói.
Anh ngẩn người một lát, đột nhiên hai ngón tay kẹp điếu thuốc lại trở nên nóng rát, thì ra thuốc đã cháy đến tay mà anh vẫn chưa phát hiện ra. Tặc lưỡi một cái, anh khẽ cau mày dập tắt điếu thuốc vào khay gạt tàn rồi bỏ ra khỏi phòng làm việc.
Bây giờ anh chỉ muốn trở về phòng, nằm trên cái giường êm ái mà ngủ một giấc cho tới sáng mà thôi.
Anh nghĩ là cô đã ngủ nên anh đi một cách nhẹ nhàng và rón rén để trở về phòng, ngay cả mở cửa cũng chỉ là một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-cham-vao-em/3033901/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.