Tối hôm đó, Tần Minh Hạo vì có chút không vui nên đã định ngủ lại luôn ở phòng làm việc nhưng khi nhớ lại vẻ mặt thút thít của Đặng Linh Vi thì anh cảm thấy khó chịu.
Chỉ là một con mèo thôi mà, toàn lông với chả lá, anh chẳng thấy đáng yêu chỗ nào. Không những vậy mà nó còn là một con mèo hoang dơ bẩn, nếu muốn nuôi thì ở tiệm thú cưng thiếu gì, cần gì phải nhặt nó về, còn vì nó mà đỏ hoe cả mắt?
Tần Minh Hạo càng nghĩ càng không hiểu, cả cái tên Dưa Hấu đó anh cũng không hiểu nhưng lại khiến anh có chút mắc cười.
Vậy là Tần Minh Hạo đành cắn răng trở về phòng, anh muốn xem xem cô có đang ngồi khóc lóc ở trong phòng không.
...
Cạch!
Vừa mở cửa ra thì cả một cảnh tượng nóng bỏng đập vào mắt anh, Linh Vi đang tự bôi thuốc và thay băng cho vết thương ở lưng của mình, tuy phần phía trước đã được che chắn nhưng phía sau để lộ ra một rấm lưng trắng ngần khiến người ta không khỏi lưu luyến.
Anh thầm nghĩ, nếu mà để cơ thể này trở nên chi chít vết thương thì đáng tiếc biết mấy.
Có vẻ là do vết thương ở lưng nên có chút khó khăn, vì vậy cô tập trung tất cả tinh thần, đến mức anh đã bước vào phòng được một lúc cô cũng không phát hiện ra. Đến khi cô quay đầu sang nhìn anh thì mặt đỏ bừng, tay chân trở nên luống cuống, vội vàng che che chắn chắn.
Tần Minh Hạo vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-cham-vao-em/3033887/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.