Chương trước
Chương sau
Các bạn có thử qua tình huống như thế này chưa: một anh trai đẹp vócdáng cực tốt lột sạch đứng ở trước mặt bạn, chống nạnh, phối hợp với động tácbỉ ổi này chính là một biểu tình thuần khiết đến khiến bạn muốn quăng chocậu ta một cái tát. Sau đó thì sao, anh trai bỉ ổi thuần khiết này còn TM hỏibạn: nóng quá ha, em có muốn thử một chút không?

Đây chính là khiêu khích, quả thật, là khiêu khích trắng trợn!

Tôi cảm thấy đầu óc của tôi giống như RAM máy tính đột nhiên từ 2G xuốngđến 128M, tốc độ vận toán cực kỳ chậm, vả lại bất cứ lúc nào cũng có thể treomáy. Chuyện này không thể trách tôi, mặc dù bà đây là sắc lang, nhưng lớn nhưvậy ngay cả AV* cũng chưa từng xem qua, đột nhiên trình diễn cho tôi xem mộtmàn người thật việc thật làm cho người ta phun máu mũi như vậy, dù là ai cũng không chịunổi. Mấu chốt là thằng nhãi này còn là người tôi thích nhất, ngày mong đêm nhớđã lâu lúc nào cũng xoa tay chờ nuôi cho mập rồi làm thịt.

(A/V*: Aldult video, phimngười lớn)

Khôngkhí bên trong phòng xuất hiện sự bình tĩnh quỷ dị một lần nữa. Tiền Đường đứngở cửa phòng ngủ chờ phản ứng của tôi, nhưng cậu ấy làm sao biết bây giờ tôi cònkhông phản ứng kịp. o(╯□╰)o

Vàothời khắc vi diệu này, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa!

TiềnĐường nghiêng tai lắng nghe, khẽ mỉm cười, “Anh đi mở cửa.” Nóixong, liền kéo cửa phòng ngủ ra, chuẩn bị đi ra ngoài.

Tôi bịcâu nói này của cậu ấy dọa cho hoảng sợ không nhẹ. Phải biết rằng thằng nhãinày hiện tại đã khỏa thân trăm phần trăm, cậu ấy cứ như vậy đi ra ngoài. . . .. . Ai biết người gõ cửa kia là ai, nếu là người bán bảo hiểm còn dễ nói, nhiềunhất là cảm thấy đầu óc Tiền Đường có bệnh, nếu là người quen thì sao?

Nghĩtới đây tôi rùng mình một cái, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy đến cửa phòngngủ ngăn ở trước mặt Tiền Đường, thuận tay đóng kỹ cửa phòng ngủ.

TiềnĐường nhíu mày, cúi đầu nhìn tôi.

Tôi độtnhiên phát hiện, hiện tại khoảng cách giữa hai chúng tôi tương đối nguy hiểm.Ngực hai người cơ hồ áp vào nhaui, cách quần áo tôi gần như có thể cảm giácđược lồng ngực Tiền Đường phập phồng cùng hơi ấm cậu ấy tỏa ra. Cách mắt tôihai mươi centimét chính là cổ của Tiền Đường, cổ họng của cậu ấy vừa giật giật,giống như là đang nuốt cái gì. Từ cổ trở xuống là xương quai xanh, da dẻ trắngnõn nhẵn nhụi, bóng loáng co dãn, làm cho người ta đặc biệt muốn cắn một cái.

Dưới sựthúc giục của ý tưởng thần kỳ này, tôi không có tiền đồ nuốt nước miếng.

TiềnĐường đột nhiên cười, cười gian xảo mà đắc ý, giữa lông mày lại có sự dịu dàngkhông che giấu được, giống như cánh hoa đào trong tháng ba.

Cậu ấyđột nhiên cúi đầu đặt lên môi của tôi, dùng sức hôn. Lần này tôi không phảnkháng, bởi vì tôi biết phản kháng không có hiệu quả nữa rồi. =.=

Tiếnggõ cửa mau chóng ngừng bặt. Tiền Đường ôm tôi lên trên giường lần nữa, đè lên.Cậu ấy vừa hôn tôi, vừa lột sạch quần áo của tôi . Không thể không nói, ởphương diện cởi quần áo này cậu ta thật sự có thiên phú, tự tôi cởi cũng khôngnhanh như vậy.

TiềnĐường đột nhiên buông tôi ra, mở tủ đầu giường của tôi —— chú ý, là tủ đầugiường của tôi —— Vậy mà cậu ấy từ bên trong biến ra một hộp “áo mưa” an toàn.o(╯□╰)o

Tôikinh ngạc, chỉ vào vật kia hỏi cậu ấy, “Cái này. . . . . . Từđâu ra?”

TiềnĐường trấn định đáp: “Anh mua.”

“Tại sao anh thả nótrong ngăn kéo của em?”

TiềnĐường: “Chuẩnbị thỉnh thoảng cần dùng, “ Cậu ấy nói xong,nhíu mày cười nhìn tôi, “Em xem, không phải hiện tại là lúc cầntới nó sao.”

囧 tới 囧, xem ra chuyện lần trướctại gia đình nhà nông kia đã khiến thằng nhãi này hấp thụ một sự dạy dỗ rất sâusắc. Khả năng tổng kết khắc phục sai lầm này thật TM làm cho người ta hoảng hồn.

Tôinuốt nuốt nước miếng, lại hỏi: “Trừ nơi này, anh còn bỏ ở nơi nào nữa?”

TiềnĐường: “Chỉcần là chỗ có thể cần dùng đến, đều có.”

Mẹ nó!Vậy là có ý gì? Chuyện như vậy ngoại trừ làm ở trên giường, anh còn nghĩ đếnnơi nào? Che mặt, anh thật lưu manh!

TiềnĐường vỗ nhẹ khuôn mặt của tôi, an ủi tôi: “Yên tâm, người kháckhông tìm được đâu.”

Tôiđương nhiên biết người khác không tìm được! Bởi vì tôi cũng không hề phát hiệnđược trong tủ đầu giường của mình có “ áo mưa”!

. . . .. .

Tôi rấtkhẩn trương, bởi vì đây là lần đầu tiên. Tiền Đường cũng rất khẩn trương, Cậuấy sợ làm đau tôi. Vì vậy kỳ tích xuất hiện: tôi như người máy nằm trên giườngkhông nhúc nhích, bắp thịt toàn thân cứng ngắc, như lâm đại địch. Mà Tiền Đườngở trên người tôi thân ái sờ sờ nửa ngày, rốt cuộc sau khi khiến tôi hơi thưgiãn, cậu ấy lại nắm “ thằng nhỏ” của mình ngồi chồm hỗm ở một bên nhìn tôichằm chằm, mắt thấy nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi, nhưng vẫn không có độngtác tiến thêm một bước.

Có lúc,đoạn thời gian chờ đợi thống khổ càng khó chịu đựng hơn bảnthân sự thống khổ, hiện tại tôi đang ở trong tình huống như vậy. Muốnchém giết muốn róc thịt ngài tự nhiên thống khoái được không? Đừng có giơ hungkhí lắc lư ở trước mặt tôi, hù dọa tôi nữa, trái tim bà đây không tốt, không chịuđược mấy lần hù dọa của ngài đâu.

Vì vậytôi không biết sợ nhìn Tiền Đường, khích lệ cậu ấy: “Đến đây đi!”

TiềnĐường: “TiểuVũ, sẽ đau.”

“Nói nhảm không à.”

TiềnĐường bu lại, cậu ấy áp tay vào ngoài miệng tôi, “Nếu quá đau, thì cắntay anh.”

“Ưà.” Tôingậm tay của cậu ấy, không tự chủ được liếm liếm.

TiềnĐường run lên một cái, đột nhiên lôi kéo chân của tôi động thân, xông vào. Tôikhông phòng bị, toàn thân căng thẳng, cắn chặt hàm răng, mồ hôi lạnh lập tứcrơi xuống. Tốt xấu gì trước khi đến ngài cũng phải lên tiếng chào hỏi nha, bàđây cũng được chuẩn bị tốt.

TiềnĐường thở hổn hển nói: “Tiểu Vũ, em buông lỏng, buông lỏng. . . .. .”

Tôi lạibuông lỏng lần nữa, sau khi buông lỏng cũng không đau như lúc nãy. Lúc này tôimới phát hiện tôi đang cắn tay TiềnĐường, trên trán của cậu ấy cũng đầy mồ hôi hột, chỉ sợ là rất đau.

Tôibuông miệng ra, đau lòng hỏi: “Đau không?”

“Đau , “ TiềnĐường gật đầu, “Em quá chặt.”

Tôi . .. . . . Mẹ nó! Không chút do dự, tôi lại cắn tay cậu ấy, hung hăng cắn!

Quátrình trên giường đau đớn mà khá dài, mặc dù như thế, cũng không đau như trongtưởng tượng của tôi. Tiền Đường rất dịu dàng, từ mấy sợi gân xanh gồ lên trêntrán cậu ấy là có thể thấy được sự ẩn nhẫn của Tiền Đường, vậy mà từ đầu đếncuối cậu ấy cũng không dám quá dùng sức, cuối cùng hai người cũng mệt lả ngãxuống giường, giống như từ trong nước vớt ra ngoài.

Mưa đãtạnh, mặt trời lên rồi. Rèm cửa sổ màu trắng của tôi bị ánh mặt trời chiếu lêngiống như một cục kẹo đường màu trắng cực kỳ bự, ấm áp mà mộng ảo. Ánh sángnhạt xuyên thấu qua rèm cửa sổ lướt trên người tôi và Tiền Đường, giống như phủthêm cho chúng tôi một tầng sa nhàn nhạt.

Dựa vàongực Tiền Đường, cả người tôi bủn rủn vô lực, đầu đau nhức, lại vô cùng thanhtĩnh. Tiền Đường từ phía sau ôm lấy tôi, tay vịn ở ngang hông tôi vuốt ve, môidán lên vai tôi dao động gặm cắn, vừa mơ hồ không rõ một lần lại một lần kêutên tôi.

Tôikhông để ý đến cậu ấy, vì vậy tay của cậu ấy được voi đòi tiên dời lên trên, mòđến trước ngực của tôi. Tôi kéo tay cậu ấy ra, mệt mỏi nói: “Anh lại tới?”

TiềnĐường đàng hoàng rút tay về,“Lần đầu tiên, em cần nghỉ ngơi thật tốt.”

Ừ, nóivậy còn nghe được.

TiềnĐường đổ đầy nước, ôm tôi vào bồn tắm, giúp tôi lau chùi thân thể. Vừa lau vừadịu dàng hỏi tôi: “Tiểu Vũ, còn đau không?”

Tôi cảmthấy cái trường hợp này lãng mạn đến khiến người ta nhức răng. Vì vậy tôi đẩycậu ấy ra, “Anh tắm đi, em tự lau cũng được.”

TiềnĐường mặt dày lại bu lại, “Để anh giúp em đi mà.” Lạicầm bọt biển không nói lời nào chà chà trên người tôi, động tác êm ái, giốngnhư tôi chính là một cái bình sứ thanh hoa cổ. Chuyện này cũng cho qua, ánh mắtcủa cậu ấy còn đặc biệt triền miên, tựa như một bó tơ trói kín người tôi. Tôikhông ngăn cản cậu ấy, bởi vì tôi biết cậu ấy bây giờ chỉ có thể xem không thểăn, càng khó chịu. ^__^

Lúc nàytôi mới phát hiện trên tay của Tiền Đường có hai dấu răng, dấu răng hình vòngcung trên mu bàn tay kia cũng còn thấm tở máu, chính là mấy vết bị tôi cắn mớivừa rồi. Tôi chỉ vào tay cậu ấy, nói: “Anh mau dán miếng băngcá nhân lên, không lại thấm nước mất….”

“Không cần.” TiềnĐường nhìn chằm chằm vết hôn ở nơi nào đó trên người tôi sững sờ, động tác không dừng lại.

Tôi nắmcạnh bồn tắm, sưng mặt lên, “Nhanh đi mà! Đừng để em nói lần thứ haiđấy!”

Mộtgiây kế tiếp, Tiền Đường liền buông tôi ra, ngoan ngoãn đi tìm miếng băng cánhân dán. Ai nha nha, cảm giác sai sử người đàn ông của mình thật là quá tuyệtvời, hi hi hi. Tôi thật là xấu nha, che mặt!

TiềnĐường dán băng xong mang ra giường của tôi ra ban công giặt, lại thuận tay giặt luôn quần áo dơ của tôi. Tôi ngồi trong bồntắm nhìn cậu ấy ở ngoài bận rộn tíu tít, thỉnh thoảng giả mù sa mưa quăng mộtcâu”Để đó đi, lát nữa em tự giặt” ,lúc này Tiền Đường sẽ quay đầu lại cười ngây ngô với tôi, thật sự là cười ngâyngô, rất ngu, như nhi đồng đầu óc tối dạ, nhưng lại rất ấm áp.

TiềnĐường ôm ra giường sạch sẽ vào phòng ngủ, sau đó cậu ấy bưng chậu ra bancông phơi quần áo. Tôi mặc quần áo tử tế chạy ra phòng khách len lén nhìn cậuấy. Sau cơn mưa không khí ướt át mà mát mẻ, ánh mặt trời chiếu vào, xuyên quaquần áo, vẩy vào trên ban công, như những mảnh vàng vụn. Tiền Đường đứng trongđó, quanh thân giống như dát lên một tầng ánh sáng vàng. Bóng lưng của cậu ấython dài cao ngất, như một gốc cây đón gió mà đứng. Bởi vì vóc dáng đủ cao, chonên nhẹ nhàng nhón chân lên là có thể treo quần áo, không giống tôi, còn phảidùng cây phơi đồ.

Tôi lénlén lút lút đi tới, đột ngột từ phía sau ôm lấy Tiền Đường. Tiền Đường sửngsốt, ngay sau đó buông tay đang cầm đồ ra, cầm tay của tôi, cười nói: “Sao lại chạy ra đây?”

Mặt củatôi dính vào trên lưng cậu ấy dùng sức cọ, “Tiền Đường! Em yêu anhTiền Đường!”

“Anh cũng yêu em, Tiểu Vũ, ” Haicánh tay Tiền Đường vươn về phía sau, vòng chắc trên lưng tôi, “Anh muốn dùng cả đời đểyêu em.”

“Thôi đi! Lời ngon tiếngngọt!”

“Vậy thì không nói nữa,chờ coi nha.”

“Thật ra thì. . . . . .Ặc, thỉnh thoảng nói một chút cũng không sao.”

TiềnĐường cười nhẹ, “Ừ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.